Số lượng
Thống kê của các cơ quan văn hóa mà báo chí đăng lại 12-4 -2013 cho
biết tính ra người Việt một năm chỉ đọc 0,8 một cuốn sách.
Trên mạng thấy có người đã đem con số này ra so sánh với thế giới.
Thì thấy ví dụ người Trung Quốc là 4,23 cuốn/người/năm. Thái Lan,
Malaysia đều cao hơn so với Việt Nam.
Thói quen khai vống khai liều để lấy thành tích vốn không lạ với xã hội
ta. Trong chuyện kinh tế còn thế nữa là trong văn hóa. Văn hóa là dễ
lấp liếm hoặc nói bốc lên nhất.
Thành thử con số 0, 8 ở trên chỉ có thể dùng tạm.
Cái gọi bằng sách
trong thống kê này hẳn bao gồm thượng vàng hạ cám đủ loại khác nhau và ở
đó chắc chắn có nhiều tập giấy in chứ không thể gọi là sách được. Sách
không ra sách, sách bất thành nhân dạng có tỷ lệ lớn. Có những cuốn không hề được lật ra, không hề được đọc, sau khi in ra chỉ xếp vào các thư viện chờ ngày thanh lý.
Hồi mới bung ra trong làm ăn, đã thấy có tình trạng một số sách bán
chạy phải khai ít đi để trốn quản lý phí. Nhưng cái thời đó qua đi rất
nhanh. Mà số lượng sách được đọc nhiều theo kiểu đó cũng chẳng phải là
dấu hiệu tốt đẹp gì. Làm sao có thể coi cái sự chạy theo thời thượng ở
một xã hội tiểu nông là tốt đẹp được?
Nay là một thời khác. Nhiều tập thơ thì tuy ở ngoài ghi cũng là in
1000, thực ra chỉ in một vài trăm, vì thơ có bán được đâu. Nhưng các nhà
thơ thích làm thế để cho thiên hạ biết là mình được đọc nhiều lắm.
Một số sách dịch ở ta được in ra là do tài trợ nước ngoài. Muốn xin
được nhiều tài trợ người ta phải giả dối khai cao lên để nhận tiền, ví
dụ sách in chỉ một ngàn nhưng đề hẳn ở sau là ba ngàn. Nói dối người
nước ngoài ở ta không bao giờ bị lên án cả.
Hình thức bên ngoài cũng là dấu hiệu chất lượng
Có những điều chúng ta đã quen mắt nên thấy bình thường. Nhưng đặt vào một khung cảnh xa rộng sẽ thấy rõ thực chất hơn.
Có lần trên TV giới thiệu sách VN mang bày tại Đại sứ quán Pháp để
khách quốc tế tới xem. Trên màn ảnh chỉ thấy những cuốn sách mỏng dính
nhưng lại lố lăng lòe loẹt.
Có người sẽ cãi đó chỉ là cái hình thức bên ngoài? Không, tình trạng của nội dung cũng là tương tự.
Kỹ thuật biên soạn ở ta chỉ ở vào trình độ làm sách của những nước lạc hậu nhất trên thế giới.
Nội dung đầu ngô mình sở lam nham, cách trình bầy sắp xếp luộm thuộm.
Trong các báo cáo thường cũng nhấn mạnh là có nhiều sách phục vụ đại
chúng bao gồm từ nông thôn đến biên giới hải đảo. Nhưng trong giới người
ta đều hiểu ngầm với nhau các loại sách phục vụ nhiệm vụ chính trị này
được làm rất cẩu thả.
Sách giáo khoa cũng thế. Cẩn thận trong chi tiết lặt vặt nhưng lại cũ
kỹ xơ cứng trong những vấn đề lớn. Chỉ oai hơn ở chỗ được coi là sách
chuẩn.
Ngay cái mà ta gọi là các công trình nghiên cứu, hoặc các giáo trình
là niềm tự hào của các trường đại học, thì cũng là công trình thô sơ,
không thể nói là đạt tới trình độ của nghề viết sách trên thế giới hôm
nay .
Sự nhếch nhác trong loại sách cao cấp này còn bộc lộ ở chỗ một số
cuốn chỉ lược thuật sách của nước ngoài mà tác giả lại cứ làm như mình
viết ra. Tiếng trong nghề gọi là thuổng, luộc.
Các nhà văn đồng nghiệp của tôi còn hay có cái ảo tưởng hão hiền là lúc nào một tác giả VN sẽ được giải Nobel văn chương.
Theo tôi biết, các nhà nghiên cứu thực thụ – cả bên khoa học tự nhiên
lẫn khoa học xã hội – thì biết mình biết ta hơn. Họ thừa hiểu cái
chuyện từ nay tới lúc có những cuốn sách được dịch ra tiếng nước ngoài,
nghĩa là góp phần vào guồng máy nghiên cứu của họ – ngày đó xa lắm.
Những bước thay đổi vô nghĩa.
Ở Hà Nội trước 1975 , thỉnh thoảng một người làm báo như tôi cũng được
thấy vài cuốn sách in ở phương Tây do người đi nước ngoài mang về.
Không rõ nội dung, chỉ cần nhìn vào cách in ấn đã thấy ta đi sau họ mấy thế kỷ.
Không rõ nội dung, chỉ cần nhìn vào cách in ấn đã thấy ta đi sau họ mấy thế kỷ.
Thời nay thì kỹ thuật chúng ta nhập vào đã mang tới một sự tiến bộ.
Có một số cuốn cũng làm được như sách Tây sách Tầu. Nói chung là sách
đẹp, nuột nà hơn trước nhiều.
Nhưng nhiều khi những cuốn sách đẹp đó lại không phải là những cuốn có giá trị về mặt nội dung.
Hoặc đó là của mấy người buôn bán có tiền quay ra chơi bời viết sách làm sang.
Phổ biến hơn là sách của những cơ quan nhà nước muốn khoe mẽ, lấy vẻ
trang trọng bên ngoài che đi phần nông cạn bên trong. Ngoài ra còn có
loại sách cấp dưới làm để tô son đánh bóng cho cấp trên, ra cái vẻ sếp
của mình cũng là những tác giả. Sách để bầy. Sách đẹp cho không. Loại
này càng chẳng có ma nào đọc.
Sự lưu hành của sách
Tháng 4-2011, tôi đến Văn Miếu xem một ngày gọi là hội sách. Người
ta phải bán kèm sách bằng cách tổ chức các cuộc đố vui, thi lấy thưởng.
Và phát sách tự do. Từ đấy mới xảy ra cái chuyện hi hữu là có người xông
vào cướp sách.
Nhớ lại một chi tiết trong truyện Khổng Ất Kỷ
của Lỗ Tấn. Nhà nho này có tật đi chép thuê cho nhà nào thì hay thó
luôn sách của nhà đó, khi bị phát giác ông ta cãi lại một cách gọn lỏn
“Ăn cắp sách không có lỗi.”
Trong giới những người ham đọc cũng có một câu ba vế như sau
-- Có sách hay mà không mang khoe là một sai lầm
--Trông thấy sách hay mà không hỏi mượn là một sai lầm lớn hơn
-- Mượn được sách hay mà không thó luôn làm của mình là một sai lầm không thể tha thứ được.
Thế tức là phải thấy “có yếu tố tích cực” trong việc sách được người ta xông vào cướp. Là hay là đáng mừng chứ gì?
Không, tôi biết mấy người xông vào cướp sách lần ấy không yêu sách
quý sách đến thế. Họ chỉ hăng máu làm theo người khác. Thấy xông vào ăn
cướp là vui thì cũng làm theo, mình giật được cái mà người khác không
giật được chẳng vui là gì. Sau khi cướp được sách có người không buồn
nhìn xem cuốn sách mình cướp được là gì, chỉ thầm nghĩ có thêm ít giấy
về làm việc vặt. Có người vứt luôn ngoài cổng.
Vẫn có những người đứng đắn lo viết sách như sự nghiệp đời mình.
Nhưng nỗi đau khổ thường trực của họ là hiện nay là sách ra, như rơi
vào khoảng không. Không được giới thiệu trên mặt báo. Không được thảo
luận. Muốn gây được dư luận, nhất là phải có tiền, bạo chi. Mấy người
hiện nay hội đủ những điều kiện đó?!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét