Thời thế gì mà sốt ruột. Cứ
đến dịp lễ nào là nhà hàng xóm lại đổi chiếc xe hơi đời mới. Thằng bạn học giờ
là doanh nhân trẻ vào tốp mười cả nước. Cô bạn cùng sở làm vừa sắm túi Cucci.
Ông anh bên vợ trúng số. Có hàng ngàn lý do để sốt ruột, nhấp nhổm sau cái
quãng chỉ so đo chuyện mâm cơm có thịt hay không có thịt, độn khoai hay không
độn khoai. Cơn khát này không phải chỉ giàu, mà phải giàu nhanh như thể thời
gian chỉ dành cho những người biết chụp giật, kể cả chụp giật ơn phúc của tổ
tiên, thánh thần.
Nhìn cảnh người ta giẫm đạp
lên nhau xin (hoặc cướp) lộc chốn đền chùa, nghĩ xứ sở gì mà hỗn mang, nhập
nhoạng. Không phải vì đạo, vì sự thiêng liêng của đức tin mà người này đạp lên
vai, lên lưng người khác. Hẳn có nhiều người miệt mài làm việc nửa đời mà con
đường quan trường vẫn xa. Bạn bè có đứa nhiều tiền nên mua được ghế, có đứa con
ông cháu cha nên được nâng đỡ, còn mình bơ vơ chỉ có cách đi xin lộc như để
nuôi một hy vọng. Biết có cày cục làm lụng cả đời thì sự thăng tiến vẫn lừ lừ
chậm bước. Những vị trí phải đợi lâu hoặc không bao giờ người ta có được nếu
chỉ nhờ vào sức của mình, trong một xã hội thăng tiến không mấy quan tâm tới
khả năng làm việc.
Cái sự cuồng tín với những
thứ xung quanh thánh thần (không phải với thánh thần), là hệ thống đức tin sụp
đổ. Người ta không quên cái câu “có làm thì mới có ăn...” của ông bà dạy, nhưng
nhìn lên, họ nhìn thấy nhan nhản những kẻ chẳng làm gì mà vẫn phờn phơ, vẫn
ngồi trên, ngồi trước. Nhìn xuống lại muôn trùng người tốt lăn lóc mưu sinh,
sống thua thiệt cả đời. Chỉ có một thứ thay đổi số phận con người : phép màu
của thần thánh. Nhưng thần thánh chưa chắc công bằng, biết đâu lại chiều chuộng
kẻ có tiền có quyền. Thôi cướp lấy cho chắc ăn. Chẳng có gì chắc chắn trong
việc đứng chờ thì sẽ đến lượt mình như là đến tuổi sẽ nhận được số hưu.
Trong tờ giấy mà mấy chị đàn bà
xúi nhau học thuộc lòng để khấn vái lúc đi chùa, bốn chữ gia đạo bình an đứng sau
cùng, sau “làm một được hai, trồng một gặt mười…”. Mấy chị, cũng như nhiều người
khác, vào chùa không phải để cầu an. Bây giờ, lúc rạp mình trước đức Phật là
lúc tâm chúng sinh bất an nhất.
Chịu
khó ngồi lâu nhìn thì sẽ thấy nó trở thành một lễ hội vơ vét khổng lồ. Kẻ vét
hy vọng từ trời, kẻ vét túi khách hành hương, địa phương vét phí. Đứng ở đền
chùa, thấy lòng người đang loạn lạc rõ ràng hơn bất cứ chỗ nào. Vỡ đê đạo đức,
cháu vác dao rượt chém bà. Vỡ đê đức tin, lộc trời rủ nhau đi cướp. Mai kia
không biết thêm hệ thống tinh thần nào đổ nữa đây. Sốt ruột nơi sân đời lắm rồi,
sốt ruột đến nỗi giẫm đạp trên đồng loại, trên đức tin.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét