Gia đình tôi là một gia đình phi tôn giáo,họ
hàng nội ngoại trừ bà nội là giáo dân Cao Đài ra thì chẳng còn ai theo đạo.
Nhưng ông tôi vẫn hay đọc những quyển kinh Phật và tôi thì khá quan tâm đến
Thiên Chúa giáo. Nói chung là tôi đang nói lan man. Điều cốt lõi mà tôi đang
muốn đề cập là những quyển sách về Phật giáo của ông tôi. Những lúc về quê, tôi
hay đi lục lọi khắp nhà để tìm vài cuốn sách nghiền ngẫm trong lúc nằm đong đưa
trên võng. Ông tôi có khá nhiều thể loại sách (nhưng toàn những thứ tôi nuốt
không trôi), trong đó nhiều nhất là sách rèn luyện sức khỏe, kế đến là sách
giảng đạo làm người. Cả hai đều không nằm trong sở thích của tôi, nhưng ít ra
những quyển sách kiểu ấy có một vài tác dụng không thể chối cãi, ví dụ như
chúng có thể giúp tôi dễ ngủ hơn chẳng hạn. Cũng bởi những tác dụng nho nhỏ ấy
mà cho dù không có hứng thú, tôi vẫn hay nằm võng với một quyển kinh Phật.
Thú thật thì tôi không tiếp thu nổi những cái
đạo lý ghi trong sách này. Đặc biệt là cái vụ không sân hận. Phật dạy không nên
nổi nóng, không oán hận, không thù ghét những kẻ gây điều ác với mình mà nên
“lấy ân báo oán”. Tôi xem xong thấy tức cười gần chết, và dĩ nhiên tôi không
làm được. Người ta mới nói xấu sau lưng tôi vài câu, chưa làm mất của tôi miếng
thịt nào thì tôi đã ghét cay ghét đắng, ứa máu buồng tim rồi, huống hồ những
việc to tát hơn. Cũng bởi vì thế, tôi đã sống một quãng thời gian khá dài với
nỗi thù hận chất chứa trong lòng. Lúc vào Đại học, tôi đem lòng yêu một người
con trai, cả hai chúng tôi có một quãng thời gian êm đẹp, hạnh phúc và những kỷ
niệm nhiều đến mức bây giờ tôi đi tới đâu cũng thấy hình ảnh của người ấy.
Nhưng vì một lý do mà người ấy không thể cho tôi một tình yêu trọn vẹn cũng như
không thể đi cùng tôi đến hết chặng đường đời. Nếu như tôi có thể rộng lượng
hơn và bao dung hơn để cho người ấy ra đi một cách nhẹ nhàng thì có lẽ mọi thứ
đã không đến nỗi tệ hại. Đằng này, tôi cứ làm mọi thứ nghiêm trọng hơn mỗi
ngày. Cuối cùng, chính tôi tự nhóm lên trong lòng mình một nỗi căm hờn sâu sắc.
Tôi đã sống trong sự tức tối, giận dữ suốt hai năm dài. Người ấy có bị mất mát
gì không thì tôi chẳng biết, tôi chỉ biết tôi đã mất đi tất cả niềm vui của
mình trong hai năm ấy. Thay vì nghĩ đến những gì người ấy đã mang đến cho tôi
lúc xưa thì tôi tự dày vò mình bằng nỗi đau người ấy để lại khi ra đi. Thậm
chí, đã có lúc tôi tưởng mình trở nên vô cảm.
Nhưng thật may mắn làm sao, trong lúc tôi gần
như kiệt sức và gần như không còn cảm giác thì tôi gặp được một người. Người
này giúp tôi lấy lại những xúc cảm mà tôi đã thất lạc và cũng giúp tôi lấy lại
niềm tin về tình yêu, về những điều tốt đẹp ở cuộc sống. Đến lúc này, khi nghĩ
về những gì đã xảy ra trong hai năm vừa qua, tôi cảm thấy mình dường như chỉ là
tồn tại, đó không phải là một cuộc sống đúng nghĩa. Cũng bởi vì những điều đó,
lần đầu tiên tôi hiểu được những triết lý sâu xa trong quyển kinh Phật mà tôi
đã đọc một vài trang lúc xưa. Nhưng nếu tôi không được trải nghiệm thì sẽ không
bao giờ hiểu được, thậm chí còn coi đó là những lời sáo rỗng vô giá trị và trái
với tình cảm tự nhiên của con người. Cũng qua việc này tôi nhận ra rằng, chúng
ta rất dễ nói lời trách móc, giận hờn, căm ghét đối với một ai đó nhưng vô cùng
khó để nói lời cảm ơn và xin lỗi.
Cuộc sống này quả thật chứa đựng rất nhiều điều thú
vị, bạn có thể đọc hằng hà sa số những quyển sách bồi dưỡng tinh thần, trui rèn
đạo đức nhưng vẫn chẳng bằng một thoáng gặp gỡ, tiếp xúc với một ai đó. Mỗi một
con người đi qua đời ta, đều ghi dấu ấn dù rõ nét hay mờ nhạt. Có người dù chỉ
là một vài giây phút thoáng qua nhưng lại đem đến cho ta một món quà lớn lao và
có thể giúp ta thay đổi hoàn toàn quan điểm sống. Cuộc sống của tôi lúc này quả
thật đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Mọi việc xảy đến tốt hay xấu đều không khiến
tôi bị ảnh hưởng quá mức. Và tôi chợt nghĩ đến chuyện của mình lúc xưa, khi
người mà tôi yêu quý muốn rời bỏ tôi ra đi, anh ta ắt hẳn cũng mang nhiều ưu tư
muộn phiền. Chẳng ai tự dưng muốn làm tổn thương một người, chỉ có những điều
không thể nào tránh khỏi và nằm ngoài khả năng của mình để việc ấy không xảy
ra. Vì vậy, khi cảm giác một ai đó đối xử bất công với mình, thay vì trách móc,
nổi loạn, bạn hãy bình tĩnh suy xét những mặt tích cực mình đã nhận được từ người
ấy. Có thể sau khi đã nghiền ngẫm về những điều được và mất, bạn sẽ phát hiện
rằng, những gì bạn nhận được là quá nhiều so với những điều bạn phải mất đi.
Cuộc sống là một món quà, hãy trân trọng từng giây phút bạn có được với người
mà bạn yêu quý, đừng khiến cho những toan tính thiệt hơn làm vấy bẩn những tình
cảm tốt đẹp đáng lý ra bạn sẽ được hưởng. Và một khi không thể nắm tay nhau đi
chung trên một con đường thì hãy cố giữ lấy mối quan hệ thân thiết ngày nào,
nếu cứ nhất quyết phải trở thành kẻ thù hay người xa lạ thì nên nhớ rằng, chính
bạn là người phải gánh chịu thương tổn nặng nề nhất cho mối quan hệ đổ vỡ ấy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét