Tôi đang còn là sinh viên vì thế cũng như bao bạn khác phương
tiện đi lại hàng ngày của tôi là xe buýt hầu như hôm nào cũng vậy lúc
tôi đi học xe đều đông không phải lúc nào cũng có ghế ngồi và hôm nay
cũng vậy lên trước tôi là một bác khoảng trên 60 tuổi xe buýt đã hết ghế
nhưng chẳng ai có ý định nhường ghế cho bác cả.
Tôi đứng cùng bác thỉnh thoảng xe có phanh gấp có lẽ vì chân yếu nên
bác ngã nhào về phía trước tôi cảm thấy buồn vì chẳng có ai nhường ghế
cho bác cả trong khi những người được ngồi ghế đa số là những học sinh
sinh viên có thể những người ngồi khuất nhưng tôi để ý có nhiều người
cũng đã nhìn thấy bác nhưng chẳng ai có ý định nhường ghế.
Sau mấy lần xe giật nhìn bác loạng choạng ngã người về trước tôi gọi
cô gần bác "chị ơi nhường ghế cho bác ngồi được không?" chuyện sẽ chẳng
có gì nếu cô gái đó nhường ghế cho bác nhưng cô ta quay đầu đầu lại và
nói với cô bạn ngồi bên trong "ở nhà tôi còn không nhường nữa là đang
buồn ngủ chết được nè" thật không may cả bác và tôi đều nghe được bác
nhìn tôi cười trừ mà mặt buồn thiu.
lê phương dung
SO SÁNH VỚI CÂU CHUYỆN EM BÉ NHẬT SAU ĐỘNG ĐẤT
Đáng phục nhất có lẽ chính là câu chuyện được một
cảnh sát Nhật gốc Việt Nam thuật lại khi anh tặng một miếng lương khô
của mình cho một em bé 9 tuổi đã mất cha, mất mẹ, giờ đang xếp hàng nhận
đồ cứu trợ.
Em bé ấy, trong cơn đói khát cùng quẫn đã không ngấu
nghiến ăn ngay miếng lương khô như tưởng tượng của anh, mà mang nó đến
chỗ những người đang phát thực phẩm với một suy nghĩ khiến cả nhân loại
phải ngả mũ rằng: “Có lẽ còn nhiều người đói hơn con. Bỏ vào đó để các
cô, các chú phát chung cho công bằng chú ạ”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét