Từ nhỏ tôi đã mơ ước có một khu vườn trồng thật nhiều hoa. Tôi có thể
ngồi hàng giờ để tưởng tượng về nó, về những loài hoa sẽ trồng, những
chiếc chậu bằng đất nung màu đỏ, hay những lối đi nhỏ rải đầy cuội
trắng...
Nhưng để có một vườn hoa như thế cần không ít công sức, và cần rất nhiều tiền.
Gia đình tôi có Matthew, Marvin, hai nhóc sinh đôi Alisa và Alan, và Helen. Với 5 đứa con, tôi quá bận rộn và vất vả, làm sao đủ sức nghĩ tới một khu vườn trồng hoa chỉ để ngắm.
Khi bọn trẻ còn nhỏ, đôi khi chúng muốn một thứ gì đó đắt tiền mà tôi thì không thể cho, và tôi thường nói: “Con có nhìn thấy một cái cây tiền nào ngoài kia không? Con biết là tiền không mọc trên cây mà!”.
Cuối cùng, khi cả 5 đứa nhỏ đều đã tốt nghiệp trung học, rồi đại học, rồi có sự nghiệp riêng thì tôi bắt đầu nghĩ đến khu vườn mình từng ao ước.
Một buổi sáng mùa xuân, vào Ngày của mẹ, tôi đang ở trong bếp, đột nhiên nghe tiếng ầm ĩ ngoài cửa. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy một cái cây. Hẳn là nó mới được trồng. Không biết là cây gì mà có những chiếc lá khá to cứ đung đưa trên cành. Tôi vội vàng đeo kính. Không thể tin vào mắt mình! - Đó là một cái cây tiền, trong sân nhà tôi.
Tôi chạy bổ ra ngoài. Có rất nhiều tờ 1 đôla được dính vào cái cây. Một tờ giấy đính kèm: “Chúng con yêu mẹ thật nhiều. Matthew, Marvin, Alisa, Alan và Helen”.
Cả nhà đã lấy những tờ đô la đó để mua dụng cụ làm vườn, lưới mắt cáo về làm hàng rào, hạt giống và cả những quyển sách dạy làm làm vườn nữa.
Đó là chuyện 3 năm về trước. Giờ thì khu vườn nhỏ của tôi đã rất xinh xắn và giống như trong trí tưởng tượng của tôi. Khi tôi ra vườn tưới nước hay bắt sâu cho những cây hoa, tôi dường như không nhớ những đứa con nhiều như trước nữa, vì tôi cảm thấy chúng luôn ở bên mình.
Tôi đã sống ở Michigan, nơi mùa đông dài và giá lạnh, còn mùa hè trôi qua trong chớp mắt. Nhưng mỗi năm, khi mùa đông đến, tôi lại nhìn ra ngoài cửa sổ và nghĩ đến những bông hoa sẽ nở rộ trong vườn vào mùa hè năm tới.
Nhưng để có một vườn hoa như thế cần không ít công sức, và cần rất nhiều tiền.
Gia đình tôi có Matthew, Marvin, hai nhóc sinh đôi Alisa và Alan, và Helen. Với 5 đứa con, tôi quá bận rộn và vất vả, làm sao đủ sức nghĩ tới một khu vườn trồng hoa chỉ để ngắm.
Khi bọn trẻ còn nhỏ, đôi khi chúng muốn một thứ gì đó đắt tiền mà tôi thì không thể cho, và tôi thường nói: “Con có nhìn thấy một cái cây tiền nào ngoài kia không? Con biết là tiền không mọc trên cây mà!”.
Cuối cùng, khi cả 5 đứa nhỏ đều đã tốt nghiệp trung học, rồi đại học, rồi có sự nghiệp riêng thì tôi bắt đầu nghĩ đến khu vườn mình từng ao ước.
Một buổi sáng mùa xuân, vào Ngày của mẹ, tôi đang ở trong bếp, đột nhiên nghe tiếng ầm ĩ ngoài cửa. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy một cái cây. Hẳn là nó mới được trồng. Không biết là cây gì mà có những chiếc lá khá to cứ đung đưa trên cành. Tôi vội vàng đeo kính. Không thể tin vào mắt mình! - Đó là một cái cây tiền, trong sân nhà tôi.
Tôi chạy bổ ra ngoài. Có rất nhiều tờ 1 đôla được dính vào cái cây. Một tờ giấy đính kèm: “Chúng con yêu mẹ thật nhiều. Matthew, Marvin, Alisa, Alan và Helen”.
Cả nhà đã lấy những tờ đô la đó để mua dụng cụ làm vườn, lưới mắt cáo về làm hàng rào, hạt giống và cả những quyển sách dạy làm làm vườn nữa.
Đó là chuyện 3 năm về trước. Giờ thì khu vườn nhỏ của tôi đã rất xinh xắn và giống như trong trí tưởng tượng của tôi. Khi tôi ra vườn tưới nước hay bắt sâu cho những cây hoa, tôi dường như không nhớ những đứa con nhiều như trước nữa, vì tôi cảm thấy chúng luôn ở bên mình.
Tôi đã sống ở Michigan, nơi mùa đông dài và giá lạnh, còn mùa hè trôi qua trong chớp mắt. Nhưng mỗi năm, khi mùa đông đến, tôi lại nhìn ra ngoài cửa sổ và nghĩ đến những bông hoa sẽ nở rộ trong vườn vào mùa hè năm tới.
Tôi nghĩ đến những gì bọn trẻ đã làm, và
lần nào cũng thế, giọt nước mắt hạnh phúc lại lăn trên má. Tôi không
chắc là tiền có thể mọc trên cây không nhưng rõ ràng tình yêu thì có
thể.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét