Hôm
ấy Osaman, một sinh viên, bước vào một Nhà Thờ cổ ở thủ đô Paris để tìm
một chút thanh thản cho tâm hồn. Đứng cuối ở Nhà Thờ, anh nhìn thấy một
bóng đen đang quì cầu nguyện nơi hàng ghế đầu. Đến gần, Osaman mới nhận
ra đó chính là nhà bác học André Marie Ampère ( 1775 – 1836 ).
Chàng
sinh viên không ngừng theo dõi cử chỉ cầu nguyện của vị giáo sư vật lý
và hoá học nói trên. Khi ông đứng dậy ra về, chàng liền bước tới phòng
làm việc của ông.
Thấy chàng thanh niên đứng trước cửa phòng dáng vẻ rụt rè, giáo sư Ampère liền cất tiếng hỏi: “Này, người bạn trẻ, anh cần gì đó ? Tôi có thể giúp anh giải một bài toán vật lý nào không ?” Chàng thanh niên nhỏ nhẹ trả lời: “Thưa giáo sư, con là một sinh viên khoa văn chương. Con dốt khoa học lắm. Xin giáo sư cho phép con được hỏi một chút về vấn đề Đức Tin mà thôi.” Giáo sư Ampère khiêm tốn đáp lại: “Đức Tin là môn yếu nhất của tôi. Nhưng nếu được giúp ích cho anh về điều gì, tôi sẽ lấy làm hân hạnh.” Chàng sinh viên lại hỏi: “Thưa giáo sư, người ta có thể vừa là nhà bác học vĩ đại vừa là một tín hữu cầu nguyện bình thường được chăng ?”
Giáo sư Ampère ngỡ ngàng trước câu hỏi vừa nêu. Với cặp môi run rẩy đầy cảm xúc, ông trả lời: “Chúng ta chỉ vĩ đại khi cầu nguyện mà thôi !”
Câu trả lời vừa nêu của giáo sư Ampère gợi lại câu nói thời danh của nhà toán học kiêm triết gia Blaise Pascal ( 1623 – 1662 ), khi ông nói: "Con người vĩ đại khi quỳ cầu nguyện." Thực ra, câu nói đó chỉ có ý nghĩa nhờ ánh sáng Đức Tin do chính Chúa Giê-su chiếu giãi khi Người trả lời một loạt những câu hỏi do các môn đệ nêu ra với Người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét