Càng biết sống cuộc sống của mình, càng ngày tôi càng
nghiệm ra những điều linh thiêng và mới mẻ trong chính tâm hồn mình. Chính
những cảm mghiệm này giúp cho tôi ngày càng trở nên bình lặng hơn trước những
công việc và con người. Qua đó, tôi càng cảm thấy tính chất phù vân của mọi sự,
nhận chân ra những giá trị sâu thẳm của cuộc đời mình, tình cảm và mọi thứ bên
ngoài chỉ còn là những phụ thuộc.
Vì thế trong đời sống nội tâm nhiều khi chẳng
còn biết vui hay buồn, chẳng còn mơ ước thành công hay tốt đẹp bề ngoài, tôi cứ để cuộc sống
trôi qua như nó là: không hối tiếc, không
buồn thương, không cầu mong gì hết. Điều quan trọng đối với tôi hằng ngày là
làm điều mình phải làm, sống điều mình phải sống trong niềm cậy trông tin tưởng
và phó thác, chỉ mong sao mọi sự được diễn biến và hoà nhập vào hoạch định tình
yêu của Chúa, để tôi có thể cảm nhận được ý nghĩa và giá trị linh thiêng của cuộc đời mình. Vì thế tôi
luôn mang một nỗi thao thức và trăn trở duy nhất là hoà nhịp vào SỰ SỐNG rất
thiêng liêng trong tâm hồn mình, và tha thiết được chìm sâu trong SỰ SỐNG đó.
Đó là vùng sâu thẳm cuốn hút tâm trí tôi trong đời sống hằng ngày.
Không phải như tôi chờ tới một lúc nào đó mới cảm
thấy rằng: đã hết rồi một thời tuổi trẻ
với bao nhiêu ước vọng và tình yêu sôi nổi. Cũng đã hết rồi với những toan tính
sự nghiệp tương lai với những công trình rộng lớn – “Phù vân đấy thôi, hư vô
một màu”. Tất cả đều là giả tạo do mình
làm nên và muốn làm nên. Thực sự những ai biết lắng nghe tâm hồn mình thì đều
sớm cảm nhận rằng : Chỉ có một cuộc sống rất thực là trở nên
chính mình trong chương trình tình yêu của Thiên Chúa,
Đấng đã khởi đầu và đang hoàn thành công trình của Ngài.
Và vì là công trình của Ngài nên cứ để cho Ngài thực hiện. Đó là chân lý và là
chìa khoá vạn năng mở ra sự bình an sâu thẳm cho tâm hồn tôi, dù rằng hằng ngày vẫn đầy ắp những sự việc
đa đoan giữa cuộc đời, nhưn tôi không còn phải lo lắng và sợ sệt cho bản thân
mình nữa, vì tất cả mọi cái trong cuộc đời này không thuộc về mình, nên mình
cũng không thuộc về nó.
Tôi vẫn tự
nhủ mình : Hãy suy nghĩ như mình sắp chết, nhưng hãy hành động như mình bất tử.
Đó là trạng thái ung dung, thanh thản,
an nhiên tự tại để đón nhận cái định mệnh tạm
thời và thể hiện cái cùng đích vĩnh
viễn của mình.
Khi sống trong một tinh thần tự do giữa mọi công việc, nghĩa là không
còn mang nặng những kỳ vọng, không còn
dính bén vào những tình cảm thấp kém, không còn phụ thuộc vào những đánh giá bề
ngoài, thì quả thực tôi cảm thấy một
trạng thái thanh thản an nhiên lạ lùng, như bước vào một thế giới mới vậy. Đây
không phải là cảm giác phút chốc như
những niềm vui khác trong đời, nhưng là niềm vui tinh thần rất lắng đọng, sâu
xa và bền vững. Cảm nhận niềm vui thâm sâu này người ta sẽ không còn ham muốn
những niềm vui nhỏ nhen khác.
Đây là một kinh nghiệm sống hiện thực chứ không
phải chỉ là một giấc mơ
đẹp. Đó là hoa trái ân sủng bình thường của những ai chăm chú bước theo
Đức Kitô và lắng nghe tiếng Ngài trong sâu thẳm của tâm hồn mình. Tất cà đều nằm
trong khả năng bình thường của
mọi con người, nhưng rất tiếc khi xa rời với Đức Kitô trong dời sống nội tâm
thì người ta chỉ còn sống với những niềm vui tạm bợ.
Vì thế đối với Chúa,
tâm hồn cứ phải như đứa bé nép mình vào lòng mẹ
: vì yêu thương của lòng mẹ sẽ sưởi
ấm trái tim con, bầu sửa mẹ sẽ nuôi con khôn lớn, vòng tay mẹ là sự chở che con tháng ngày, tâm tư của mẹ
sẽ làm nên tấm lòng con, thái độ của mẹ
sẽ thấm nhuần tâm trí con, ánh mắt của mẹ sẽ cho con sự hiền lành khôn ngoan,
và cuối cùng toàn thể cuộc sống của người
mẹ làm nên cuộc sống của người con.
Chính Đức Kitô thấm nhuần đời sống ta như vậy trong sự khát khao đổi mới từng
ngày của chính mình.
Đây không phải là lối diễn tả thơ mộng, nhưng là một
diễn biến sống động , là kinh nghiệm và đúng hơn là một chứng nghiệm của tâm
hồn khi chìm sâu trong Đức Kitô trong đời sống hằng ngày. Đó cũng là tâm thế
chân thật của những ai đón nhận Đức Kitô là tất cả của đời mình; dám chịu mọi mất mát thiệt thòi khác, và dám
coi mọi sự như rơm rác (Pl 3, 8).
XIN CHO CON CHỈ BIẾT KHÁT KHAO MỘT MÌNH CHÚA.
Trong mỗi người chúng ta có một nguồn lực vô song. Nếu tin và biết cách
thể hiện và phát huy nguồn lực này con người sẽ trở nên vĩ đại. Không phải vĩ
đại với người khác cho bằng vĩ đại với chính mình, không phải vĩ đại vì vượt
trên người khác nhưng là vì vượt lên chính mình. Đây không phải là điều con
người muốn cho bằng Thiên Chúa muốn. Và như vậy đuờng hướng đó cũng chính là ơn
gọi cao cả của đời sống làm người ( Hiến chế GS, 22). Đây cũng là điều mà biết
bao con người đã cảm nhận được (không phân biệt tôn giáo, chủng tộc….) và cũng
đã phát huy được tận lực nguồn sống vô song, đưa mình hoà nhập vào dòng suối
Chân, Thiện, Mỹ.
Nguồn lực vô song này không gì khác hơn là Chân tính của con người,
điều mà người Phật giáo gọi là Phật tính, và cũng là điều mà người Công giáo
gọi là Kitô tính. Tên gọi khác nhau nhưng nôi dung chân lý chỉ có một. Sự thể
hiện phương cách có khác nhau nhưng nguyên uỷ của nguồn lực vô song vẫn là một
Thánh Thần Tình Yêu duy nhất của Đức Kitô. Cái khó khăn mà chúng ta gặp phải là
sự khác biệt trong từ ngữ, trong ý niệm tạo nên những tạp niệm, đúng hơn là từ
trong lòng người, chứ không phải nơi đối tượng Chân lý.
Con người biết rằng mình rất yếu đuối và giới hạn nhưng cũng phải biết
rằng mình là vô song, đỉnh cao của sự sống mà Thiên Chúa đã đặt để Quyền Năng
và Tình Yêu vô biên của Ngài trong tận thâm tâm của mỗïi người. Nhưng con người
thì lại cảm thấy rất mỏng giòn và yếu đuối trước những trở lực của thế giới bên
ngoài. Đức Phật cũng đã từng có kinh nghiệm rất yếu đuối này, nhưng khi đã phát
hiện được nguồn lực trong chính mình, Ngài đã phát huy tận kỳ tính, và đạt đến
Chân Lý Sự sống sung mãn cho chính mình từ những trăn trở thao thức khôn nguôi.
Ngài đã đắt đạo, hay đạt Niết Bàn, hay Giác ngộ, có nghĩa là như thế. Và với
kinh nghiệm rất hiện thực này ngài đã tuyên bố: HỠI NGƯỜI, HÃY
TỰ CỨU MÌNH !
Trong sự sống thâm sâu của mỗi người dường như cũng vang vọng lên một
lời mời gọi rằng : HỠI NGƯỜI, HÃY
HOÀN THÀNH SỰ SỐNG MÌNH ! Đó chính là sự sống của
Đức Kitô đã nhập thể trong mỗi người chúng ta, và cũng đang lan tràn trên mọi
sự sống khác. Ngài đang cùng với mỗi người cải tạo cuộc sống cũ và tác tạo cuộc
sống mới của họï. Ngài chính là nguồn lực vô song mà con người đã đánh mất hoậc
quên lãng trong đời sống hằng ngày. Khi mất đi sự ý thức và xác quyết này, nhất là khi không còn niềm
tin nữa, thì con người chỉ còn lại trơ trọi bản thân mình, cũng giống như Adam
thấy mình trơ trẻn sau khi phạm tội, vì đã đánh mất Thiên Chúa. Và rồi từ đó
với sức riêng mình, con người chỉ còn lăng lộn với những phân rẻ và xung đột
trong chính mình và ngoại giới.
Thật vậy, tất cả đều tuỳ thuộc ở nơi con người: hạnh phúc hay đau khổ,
niềm vui hay nỗi buồn, cản trở hay thuận lợi….thi đều nằm trong thái độ nội tâm
của con người. Sự sống mới sẽ dâng tràn cho những ai ý thức và tích cực phát
huy tận kỳ tính trong sự chìm sâu hoà nhập làm một với quyền
năng tuyệt đối trong chính mình, điều mà một Giáo Phụ đã từng nói: “Thiên Chúa đã làm người để con
người được làm Thiên Chúa” ; “Vinh quang Thiên Chúa chính là sự sống của con
người” : (sự sống thâm sâu của Thiên Chúa được làm nên trong con người chứ
không đơn thuần là sự sống bản năng tự nhiên của con người). Đó là điều mà
Thiên Chúa muốn trao ban trực tiếp cho con người trong Đức Kitô. Ngài đã thực
hiện chương trình cứu độ là vì thế. Và Ngài đang tiếp tục thực hiện sự sống mới
sung mãn này cho những ai dấn
thân trọn vẹn với niềm tin sâu xa vào chính mình và vào Thiên Chúa.
Dĩ nhiên thời gian lâu mau, mức độ ít nhiều còn tuỳ thuộc cơ duyên của
mỗi người. Vì đây không phải là điều mà con người tham vọng nhưng là điều mà con
người trở nên.
XIN CHO CON ĐƯỢC HOÀ
NHẬP VÀO NGUỒN LỰC VÔ SONG LÀ CHÍNH CHÚA.
Cái khao khát thâm sâu của cuộc
sống tâm hồn là trở nên vẹn tuyền và hạnh phúc trong tình yêu, với Chúa với mọi
người, và với cả vạn vật chung quanh. Muốn đạt tới điều này con người bó buộc
phải trải qua con đường thanh luyện tâm hồn mình. Có cây cối nào sinh hoa kết
quả mà không phải trải qua gió sương, mưa nắng, đào xới, cắt tỉa, phân bón…
Cũng vậy, cuộc sống mỗi con người
là một cây cao quí vô song mà Chúa đã trồng giữa lòng thế giới. Để phát sinh
hoa trái thánh thiện thì điều cơ bản của cuộc sống con người cũng phải là một
cuộc thanh tẩy không ngừng để đón nhận Chúa và tha nhân hằng ngày. Mà nói tới
thanh tẩy thì ta cảm thấy xót xa, nhức nhối, do đó con người dễ phản kháng, phủ
nhận. Cái gì mà nó mơn trớn, ngọt ngào, thoả mãn tình cảm và ước muốn của mình
thì mọi người đều vui thích chấp nhận và cảm thấy sung sướng, cả những điều mà
mình chẳng hiểu gì. Nhưng thật sự đó là những niềm vui giả tạo, là những lớp
bụi trần dầy đặc thêm cho tâm hồn, làm nặng thêm kiếp phù sinh, chứ không thanh
tẩy được gì. Bởi vậy bản thân mình là
trận chiến gay go và lớn lao nhất. Và thanh
tẩy là sách lược cơ bản nhất để vô hiệu
hoá mọi trở lực trong trận chiến toàn diện này.
Thật ra có đươcï hạnh phúc trong
tâm hồn cũng không phải là điều quá khó khăn,
nhưng rồi cũng không phải là dễ dàng và thô sơ như sự phát triển của một
bản năng tự nhiên. Tình yêu thương chân thật bao giờ cũng rất tinh tế và nhạy
cảm về chính mình trong mọi tương quan. Bởi vậy trong chính tình yêu thương
luôn đòi hỏi một sự thanh tẩy cao độ nhất. Cần xác tín rằng : với những kinh
nghiệm nội tâm sâu thẳm hơn qua những trăn trở và thao thức của một cuộc đời
dâng hiến, nhờ việc gặp gỡ
Chúa hằng ngày, ta sẽ có thể tự hoá giải những tâm trạng chưa ổn
thoả của mình, biến nó thành tích cực
và niềm vui sống trong sáng, và rồi qua đó ta hiểu được thế nào là cuộc sống và
phải thể hiện cuộc sống mình như thế nào. Điều này không ai dạy ai được . Phải có kinh nghiệm sống với Chúa thì mới
có được tấm lòng để sống với mọi người và mọi sự. Ta phải gặp được Chúa từ chính tâm hồn mình, nếu không thì mọi nổ
lực và giải pháp đều vô ích.
Điều quan trọng làm nên cuộc sống
không phải là những công trình, những thành tưụ, những điều lớn lao và tốt đẹp
trước mặt mọi người, mà là sự gặp gỡ Chúa hằng ngày. Mọi cái rồi sẽ qua đi tất
cả chẳng còn lại gì. Chẳng ai và chẳng có gì là quan trọng đối với mình, bởi vì
chẳng có ai và cũng chẳng có gì có thể
cho mình niểm vui và hạnh phúc đích thật, chỉ là những nâng đỡ tạm bợ thế thôi.
Điều cần thiết nhất là hãy tận dụng mọi cơ hội và biến cố để sống với Chúa một
cách sâu thẳm và trọn vẹn hơn.
Hãy nhớ rằng : Mỗi công việc, mỗi con người, mọi
niềm vui nỗi buồn, thành công thất bại… đều là những ĐIỂM HẸN mà Chúa vẫn đợi
chờ ta mỗi ngày. Nhưng rồi mỗi ngày có biết bao lần ta lỡ hẹn. Ta
thường đến những điểm mình hẹn chứ ít khi đến những chỗ Chúa
hẹn. Ta gặp được rất nhiều điều hay lẽ phải, gặp được biết bao con
người và công việc đang cần đến ta, nhưng thật sự lại không gặp được chính
Chúa. Đó phải chăng là thất bại não nùng nhất của một con người ? Nhưng không
sao…Chúa vẫn đứng đó, vẫn chờ vẫn đợi…ĐIỂM HẸN vẫn còn, NGƯỜÌ HẸN vẫn một tình
yêu theo năm tháng đơiï chờ….
Môisê đã chọn cuộc sống du mục và vui với kiếp chăn chiên của mình trong sa mạc, sống bình dị, nghèo
khó, không mơ ước gì hơn. Tuy nhiên, qua những suy luận logic của tâm lý học
dựa trên những dữ liệu Kinh Thánh cho ta thấy tâm hồn ông vẫn khắc khoải tìm
Chúa, và trăn trở về đời sống bị đày đọa của anh em mình, đau cái nỗi đau của dân tộc mình. Ông vẫn thao thức
khôn nguôi trước sự biến chuyển về định hướng của cuộc đời mình. Làm gì đây?
Ông chỉ biết chờ đợi và bình tâm trong giây phút hiện tại, trong tâm tình sẵn
sàng lắng nghe và đón nhận những chuyển động linh thiêng từ chính trái tim
mình.
Môisê không sống đời tu trì và dâng hiến một cách đặc biệt, nhưng
ông có cả một trái tim rộng lớn dành cho Chúa và anh em đồng loại của mình. Và
chính từ trái tim đó Chúa đã nhen nhúm một ngọn lửa tình yêu của Ngài, từ ông
Chúa đã làm thành một con đường cứu độ cho dân Ngài.
Môisê đã trở nên vĩ đại không phải nhờ sức mạnh hay tài năng của
mình, nhưng nhờ ơng biết vâng nghe tiếng Chúa trong mọi lúc, nhờ ông biết sống
gắn bó mật thiết với Ngài. Nổ lực của ông là kiên trì với dân và trung thành
với Chúa, thế thôi, còn mọi sự khác thì chính Chúa soi dẫn và làm nên. Và như
thế, Ông đã viết nên trang sử vẻ vang của cuộc đời mình trong cánh tay quyền
năng của Thiên Chúa, một tuyệt tác cho nhân loại.
Chúng ta cần nhìn về Môi để sống ơn gọi của mình. Tất cả chúng ta
đều chung một ơn gọi duy nhất là nên “hoàn thiện như Cha trên trời…” Sự hoàn
thiện này không do sức lực con người làm nên nhưng hệ tại ở việc sống gắn bó
với Chúa liên lỉ, đặc biệt qua những giờ cầu nguyện là những nhịp mạnh và là
đỉnh cao của cuộc sống hiệp thông với Chúa hằng ngày.
Chúng ta có được cái gì lớn lao thật sự có ý nghĩa và giá trị cũng
là nhờ ở trong cầu nguyện – Chúng ta nhận được cái gì hay sống được như thế nào
cũng là tuỳ thuộc vào sự cầu nguyện - Nội lực tinh thần và sức sống thâm sâu là
do ở cầu nguyện. Chính trong cầu nguyện mà chúng ta trở nên kiên trì và say sưa
tìm kiếm Chúa suốt đời để trở nên một với Ngài trong tình yêu tuyệt đối. Tuy
nhiên, cần ý thức rằng, ngay chính việc cầu nguyện cũng là do chính Chúa làm
nên. Vì thế, lời cầu xin tha thiết trong mỗi giờ cầu nguyện vẫn là: “ Xin Chúa
đưa con vào sự kết hợp mật thiết với Ngài”.
Lm. Thái Nguyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét