Tuổi thơ là chân đất ngông nghênh ngoài đồng.
Là những bước chân chạy mãi không biết mỏi.
Là những buổi trưa hè chạy đùa trên mỏm đá, băng qua cánh đồng rạ khô, vậy mà chưa bao giờ một lần ta cảm thấy đau nơi gót.
Kì lạ.
Hôm nay, chỉ vài bước chân trần đi trên cát vậy mà ta lại đau. Chẳng lẽ khi con người
ta lớn lên mới nhận ra cái đau dù là trước kia vô cùng quen thuộc.
Hay là con người mau quên ? dễ chấp nhận để rồi khác trước quá nhiều. Khác đi lứa tuổi, khác đi với lối suy nghĩ trẻ con.
Đôi khi nhìn lại, chân Mẹ chai gầy với tháng năm, tay Cha đượm phèn nơi
đồng khô mà ngày
bé con chạy nhảy.
Đôi khi nhìn lại, chân con hồng hào nơi phố, chân mang giầy, ra đường là mang tất.
Vậy mà con cứ mãi vô tư đi.
Có ai đã từng nghĩ, thời gian làm cho con người ta khôn lớn, nhưng lại cũng có mấy khi, thời gian làm cho người ta bé đi trong suy nghĩ
bao giờ ?
Khi lớn, ai lại chẳng cho mình cái quyền được sống, tự do tung bước trên vạn nẻo đường.
Đã xa rồi tháng ngày thơ bé đòn roi ngay nếp, vậy mà lại ngoan. Tuổi thơ ơi tôi vẫn muốn.
Trẻ con là bao năm? người lớn là mấy năm tất
cả ? ai cho là
mình lớn, đã
suy nghĩ thấu
đáo những điều chi?
Hai mươi hai năm, ta chưa một lần ta nói ta lớn, chỉ là trưởng thành hơn, nhưng cũng là trẻ con trong mắt Mẹ Cha những năm nào.
Hôm qua ngồi nhà, mưa nhiều nhưng rả rích. Cha mẹ uống trà, nhìn vào
vết chân con.
" Ngày trước chân con nhỏ bé, mưa in dấu, đi xa nhìn thấy nhớ, thấy thương"
Tự dưng con cười, con vẫn là trẻ con mà Cha Mẹ
hey !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét