Thứ Sáu, 30 tháng 11, 2012

Viết cho tuổi thơ quá vội...

Tui thơ là chân đất ngông nghênh ngoài đng.
Là nhng bước chân chy mãi không biết mi.
Là nhng bui trưa hè chy đùa trên mỏm đá, băng qua cánh đng r khô, vy mà chưa bao gi mt ln ta cm thy đau nơi gót.
Kì l.
Hôm nay, ch vài bước chân trn đi trên cát vy mà ta li  đau. Chng l khi con người ta ln lên mi nhn ra cái đau dù là trước kia vô cùng quen thuc.
Hay là con người mau quên ? d chp nhn đ ri khác trước quá nhiu. Khác đi la tui, khác đi vi li suy nghĩ tr con.
Đôi khi nhìn li, chân M chai gy vi tháng năm, tay Cha đượm phèn nơi đng khô mà ngày bé con chy nhy.
Đôi khi nhìn li, chân con hng hào nơi ph, chân mang giy, ra đường là mang tất.
Vy mà con c mãi vô tư đi.
Có ai đã tng nghĩ, thi gian làm cho con người ta khôn ln, nhưng li cũng có my khi, thi gian làm cho người ta bé đi trong suy nghĩ bao gi ?
Khi ln, ai li chng cho mình cái quyn được sng, t do tung bước trên vn nẻo đường.
Đã xa ri tháng ngày thơ bé đòn roi ngay nếp, vy mà li ngoan. Tui thơ ơi tôi vn mun.
Tr con là bao năm? người ln là my năm tt c ? ai cho là mình ln, đã suy nghĩ thu đáo nhng điu chi?
Hai mươi hai năm, ta chưa mt ln ta nói ta ln, ch là trưởng thành hơn,  nhưng cũng là tr con trong mt M Cha nhng năm nào.
Hôm qua ngi nhà, mưa nhiu nhưng r rích. Cha m ung trà, nhìn vào vết chân con.
" Ngày trước chân con nh bé, mưa in du, đi xa nhìn thy nh, thy thương"
T dưng con cười, con vn là tr con mà Cha M hey !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét