Là một sinh viên Y Khoa, tôi chưa
bao giờ biết xúc động day dứt trước những cảnh nạo hút thai đang diễn ra liên
tục và hàng ngày tại những bệnh viện mà chúng tôi đến thực tập. Nhưng từ ngày
biết đến chương trình Bảo Vệ Sự Sống, tôi thật sự rùng mình khi nghĩ đến những
hành động mà tôi đã làm trong những năm qua.
Năm trước, tôi được phân thực tập
tại một bệnh viện phụ sản lớn nhất nhì nước. Vì thời gian thực tập rất ngắn,
khoảng 10 tuần cho 8 chuyên khoa nên phải học thật tích cực mới nắm được hết
kiến thức của từng khoa. Khi chuyển đến khoa nạo hút, chỉ tiêu của chúng tôi là
phải xem tận mắt và phụ tận tay cho được việc hút nạo ít nhất là... hai thai
nhi ! Vì đó là một bài học vừa lý thuyết vừa thực hành để thi. Và để thi cho
tốt, tôi đã năng nổ tìm mọi cách làm cho được việc nạo hút thai đó...
Lúc đó tôi không hề biết công việc
này là một tội ác, mà chỉ nghĩ thuần túy là một bài học chuyên môn Y Khoa được
dạy đàng hoàng trong một trường đại học nổi tiếng ở Sài-gòn. Vì thế tôi đã rất
thản nhiên vô tâm, không cần biết sản phụ nghĩ gì, không hình dung ra được mình
đang dứt bỏ sự sống của một thai nhi có trái tim đang đập nhẹ nhàng, đều đặn
theo nhịp tim của mẹ nó.
Tôi còn nhờ người mẹ thai nhi hôm ấy còn trẻ lắm, chỉ mới khoảng 18 tuổi, nét mặt ngây thơ bước vào phòng hút thai, cô bé ngơ ngác một thoáng rồi cúi gầm mặt xuống trước ánh mắt nhìn khinh chê và những lời nói xúc phạm nặng nề của các bác sĩ, y tá và hộ lý. Cô bé sợ sệt hỏi: "Em phải nằm ở đâu ạ ?" Chị y tá trả lời cộc lốc: "Qua bên kia !"
Tôi còn nhờ người mẹ thai nhi hôm ấy còn trẻ lắm, chỉ mới khoảng 18 tuổi, nét mặt ngây thơ bước vào phòng hút thai, cô bé ngơ ngác một thoáng rồi cúi gầm mặt xuống trước ánh mắt nhìn khinh chê và những lời nói xúc phạm nặng nề của các bác sĩ, y tá và hộ lý. Cô bé sợ sệt hỏi: "Em phải nằm ở đâu ạ ?" Chị y tá trả lời cộc lốc: "Qua bên kia !"
Cô bé trèo lên giường, nằm xuống
với hai bàn tay nắm chặt chiếc áo váy của bệnh viện mới cho mượn, mắt nhắm
nghiền lại, lâu lâu mở ra nhìn xem có ai đứng cạnh động viên và an ủi mình
không. Nhưng quanh quẩn toàn là những chiếc áo trắng đang bận rộn với việc
chuẩn bị các dụng cụ hút thai, không ai thèm để ý tới em. Giật mình vì câu hỏi
bất ngờ của vị bác sĩ: "Thai mấy tuần ?" Em rụt rè nhỏ nhẹ đáp lại:
"Dạ tám tuần..." Bác sĩ lại sẵng giọng: "Cố gắng chịu đựng chút
nghe chưa ?" Câu nói như một sự khởi đầu cho một cơn đau.
Khi những que inox tiệt trùng
lạnh tanh được ấn vào để nong rộng cổ tử cung, cô bé thấy đau nên gồng mình ưỡn
mông lên, thế là bác sĩ tuôn ra một trận mắng xối xả: "Có nằm im không,
tôi khỏi hút đó, có gan làm thì... có gan chịu chớ !"
Tôi biết em đau lắm, đau cả thể
xác lẫn tâm hồn. Nhưng tôi không thể dừng tay để tìm lời an ủi em được vì đang
còn bận rộn mải mê với việc đặt ống hút vào tử cung của em. Bật công tắc lên,
tiếng máy hút xình xịch, tôi nhìn thấy trôi trong ống hút là từng mảnh thân thể
của thai nhi. Người mẹ trẻ đau, thai nhi cũng đau, và những người trong phòng cũng
đâm ra thoáng một chút trầm tư, không còn ồn ào như trước, chắc họ cũng hiểu họ
đang làm gì.
Từng mảnh thịt đỏ hồng của cháu
bé tám tuần tuổi cứ dần dần bị hút tọt vào trong một chiếc bình. Quái lạ, sao
lúc ấy tôi lại vẫn lạnh lùng thản nhiên đến thế nhỉ ? Thậm chí tôi còn thấy háo
hức vui mừng vì mình đã hút ra thành công một thai nhi. Riêng cô bé thì cứ chốc
chốc lại nhổm lên nhổm xuống kêu la: "Đau quá chị ơi !" Vẫn không một
ai màng quan tâm tới lời van nài đó.
Thế rồi mọi sự cũng kết thúc, em vẫn còn đang đau đớn lắm, đã phải ngồi dậy tự mặc quần áo, và đi tới chiếc xe lăn với dáng người uể oải thểu não. Tôi nghĩ thầm trong đầu: "Cô bé này cũng giỏi đấy chứ, đau thế mà còn đi nổi". Tôi và mọi người lại bình tâm quay trở về với công việc chuẩn bị cập rập cho một ca nạo thai kế tiếp. Bên ngoài những người ngồi chờ để "được" nạo hút thai vẫn còn đông lắm...
Thế rồi mọi sự cũng kết thúc, em vẫn còn đang đau đớn lắm, đã phải ngồi dậy tự mặc quần áo, và đi tới chiếc xe lăn với dáng người uể oải thểu não. Tôi nghĩ thầm trong đầu: "Cô bé này cũng giỏi đấy chứ, đau thế mà còn đi nổi". Tôi và mọi người lại bình tâm quay trở về với công việc chuẩn bị cập rập cho một ca nạo thai kế tiếp. Bên ngoài những người ngồi chờ để "được" nạo hút thai vẫn còn đông lắm...
Rồi tới đợt thực tập khác, tôi
chuyển qua việc khuyên người dân kế hoạch hóa gia đình. Tôi đã tiếp một gia
đình nông dân nghèo đã có bảy đứa con nhưng toàn là con gái. Ông chồng cứ bắt
vợ mình phải sinh cho được một thằng con trai mới chịu thôi. Tôi đã khuyên,
khuyên mãi mà ông chồng chẳng chịu nghe.
Bực quá, tôi bèn thuyết dụ bà vợ
đặt dụng cụ ngừa thai vào tử cung với lời quảng cáo y như khi đi giới thiệu sản
phẩm cho các công ty, nào là rất tiện lợi, không khó chịu khi quan hệ mà còn có
thể ngừa được thời gian tới mấy chục năm luôn. "Ổng sẽ không biết đâu, chị
yên tâm, chứ đẻ hoài đất cũng không có mà ăn, mà chị thấy toàn bộ mấy đứa nhỏ
nó suy dinh dưỡng không, rồi lỡ đẻ không phải thằng con trai nữa thì sao, lấy
gì nuôi chúng, suy dinh dưỡng nữa là cái chắc !" Tôi nói với với người vợ
với một giọng rất tự tin y như một chuyên gia vậy, vì tôi đã được huấn luyện ở
đơn vị trước khi đi thực hành cộng đồng. Chị đã suy nghĩ thật lâu, rồi quyết
định đặt vòng, thế là tôi lại... thành công !
Trong những năm qua, tôi sung
sướng và tự hào với những thành tích học tập cùng với những học bổng tiên tiến
bao nhiêu thì giờ đây, chỉ hai tháng nay, tôi thấy luôn đau khổ, dày vò, và
tuyệt vọng bấy nhiêu sau khi biết đến chương trình Bảo Vệ Sự Sống. Những tội
lỗi này tôi có xoá sạch được không ? Chúa sẽ thứ tha cho tôi, nhưng còn chính tôi,
tôi có thể tha thứ cho mình được không ? Tại sao công việc này, đối với thai
phụ lẫn nhân viên y tế, đều làm cho cả hai bên đau khổ mà nó lại vẫn cứ được
nhiều người chấp nhận nhỉ ?
Rồi sẽ tới ngày tôi và các bạn
sinh viên Y khoa sẽ trở thành các bác sĩ chuyên khoa sản, riêng tôi sẽ phải
hành xử trong nghề nghiệp của mình như thế nào đây ?
Một sinh viên Y Khoa sắp ra trường, xin được giấu tên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét