Quê hương con hình cong
như dáng mẹ còng
cõng hai mùa mưa nắng
như những nếp nhăn
trên trán cha sâu rộng
như dáng trẻ nằm co
trên hè phố đêm đông
dãi đất cong cong
còng lưng gánh bao mưa bom bão đạn
thời chiến qua rồi
vẫn cong oằn số phận
nặng tiếng thở dài
nặng những long đong
con đường làm người cong cong
cong lưng tìm miếng cơm manh áo
cong lưỡi nói điều lương tâm mách bảo
cong những nỗi niềm
mòn mỏi đợi trông
Đạo lý cong cong nhập nhằng
hư hư thực thực
khi lẽ phải là quyền lực
số phận dân nghèo
chỉ còn là
chấm
phẩy
cong
cong
như lửa hồng bừng sáng giữa trời đông
sưởi ấm bao tâm hồn đang lạnh lùng tê bại
xin Lời Tin Mừng còn vang vọng mãi
để bàn tay Chúa uốn lại những đường cong!
Cao Gia An, S.J.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét