Thứ Hai, 12 tháng 5, 2014

TẢN MẠN THÁNG 5

Chiều quê tháng 5 có gì mà rực rỡ thế. Cánh phượng đỏ tươi rơi dưới sân trường, bông huệ vàng, và những bông cúc cũng vươn mình khoe sắc. Chùm ngọc lan hai bên đường mời gọi ta bước vào mùa hè yêu thương. Mùa hè của tuổi học trò.
Đúng vậy đó, cái mùa được mong đợi nhất của thời học sinh. Mùa hè lang thang câu chuồn chuồn, bơi sông, chân trần thả diều quên cả nắng hạ, thả giọt nắng rơi ướt hết đầu. Nhưng mà quên mất, tháng 5 là tháng hoa, là tháng của Mẹ. Tôi và những đứa bạn cũng muốn dâng lên Mẹ những cánh hoa. Hồi đó quê còn nhiều bờ rào, chưa bê tông hóa như bây giờ. Hang rào có nhiều cây dâm bụt, chúng tôi quên cả cơm trưa đi trộm hoa dâng Mẹ. Cánh hoa nào dâng Mẹ mà không đượm màu đỏ của nắng trưa, bờ rào nào cũng bị chúng tôi phá. Bị bắt được thì thế nào cũng bị ăn roi. Vì thế màu tóc của mấy đứa thành màu vàng hết. Ngay cả cây phượng trước nhà chung cũng bị chúng tôi ném xơ xác, nhặt được chùm phượng ăn hết hai phần ba còn lại là của Mẹ . Không nhặt được phượng thì chuyển lên mấy cây bàng nhà thờ. Mấy quả bàng chín lúc nào cũng bắt mắt, bàng ơi bàng mi mần khổ choa. Lên là thấy ngay ông Ngự đứng đó, thời đó ông còn làm trùm họ. Thế là về thôi. Có hôm còn đạp xe xuống Văn Sơn, lội cả bùn, hái được vài cánh hoa là mừng lắm. Hăm hở đi dâng Mẹ, chắc Mẹ cũng buồn cười lắm khi nhận những cánh hoa đáng thương, vì bị vò nát hơn nửa. Tháng hoa với chúng tôi là vậy đó.
Bây giờ lớn rồi, đâu còn của ngày xưa nữa. Giờ cũng không còn dâm bụt để hái, cũng không còn bờ rào, bờ tre, dòng sông quê hương cũng không tắm nổi. Dòng thời gian cũng đưa đẩy mỗi đứa mỗi nơi, mỗi đứa bạn mỗi chí hướng. Đứa vào miền nam, đứa đi nước ngoài, đứa đi học, đứa lấy chồng lấy vợ… chúng tỏ chúng tôi đã trưởng thành. Nhưng trong lòng Mẹ chúng tôi vẫn là mấy đứa trẻ con đi hái trộm hoa, rồi cười khúc khích, không lo lắng, không quan tâm tới điều gì của ngày xưa. Những bông hoa thiêng liêng hái được tháng 5, nếu mỗi người dâng lên Mẹ, Mẹ cũng vẫn vui phải không Mẹ. Riêng với bản thân con thì bao tháng hoa trôi đi con vẫn là cái thằng bữa trước thôi, vẫn cứng cổ như thế. Mỗi lần đứng dưới hang Lèn Thánh, trước mặt Mẹ. Con không nói được lời nào, rồi bùi ngùi cất bước như một đứa con lầm lạc, và mãi mãi cần đến Mẹ. Mẹ là suối mát, tắm mát con giữa biển đời sa mạc.

 Tuong Nguyen

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét