Chào các bạn,
Chuyện này mình đã kể một lần ở đây trong một bài khác. Có một lần mình phải đưa mẹ mình vào bệnh viện. Trong thời gian chờ đợi, mình xuống lầu đi mua lon nước uống. Khi lên lầu trở lại thì trong thang máy chỉ có hai người, mình và một phụ nữ khoảng 40 tuổi.
Chuyện này mình đã kể một lần ở đây trong một bài khác. Có một lần mình phải đưa mẹ mình vào bệnh viện. Trong thời gian chờ đợi, mình xuống lầu đi mua lon nước uống. Khi lên lầu trở lại thì trong thang máy chỉ có hai người, mình và một phụ nữ khoảng 40 tuổi.
Chị này đang cầm một tờ giấy trong tay, chị đọc mà nước mắt chảy dàn
dụa, hai tay run run, vẻ mặt cực kỳ đau khổ. Mình đoán có lẽ là tờ
giấy báo tin chị ấy bị ung thư vào giai đoạn cuối hay một điều gì hệ
trọng như thế. Dù sao thì sự đau khổ cực kỳ của chị ấy làm mình thấy
rất thương chị và muốn làm gì đó cho chị bớt khổ.
Mình đợi đến lúc thang máy ngừng ở tầng
lầu mình phải ra. Khi cửa thang máy mở, trước khi bước ra, mình đặt
bàn tay trái của mình trên cánh tay phải của chị ấy, nơi gần khuỷu tay,
rồi nói: “Ma’am, whatever that is, it will be OK. God be with you.”
(Thưa bà, dù đó là chuyện gì, bà sẽ tốt thôi. Chúa ở cùng bà).
Các bạn, đây là một phép lạ mà mình chưa hề thấy trước đó: Chị ấy
nhìn mình, và khuôn mặt cực kỳ đau khổ của chị ấy, chỉ trong khoảng 1
giây đồng hồ bỗng trở nên bình an và hạnh phúc kì lạ. Chị ấy mỉm cười
và nói “Thank you.” Và mình đi ra khỏi thang máy.
Đó là một phép lạ đối với mình. Có lẽ là chị ấy nghĩ rằng mình là
messenger of God (sứ thần của Chúa) mang đến chị thông điệp bình an khi
chị đang tuyệt vọng nhất. Và mình cũng nghĩ rất có thể chính Thượng đế
muốn mình mang thông điệp bình an đó đến chị, vì mình hoàn toàn chẳng
chuẩn bị gì cả, chỉ làm vì trái tim bảo làm như thế ngay tức thì, và kết
quả cũng trông thấy ngay tức thì.
Một lần nữa gần đây, mình đang ở nhà con gái mình, người bạn gái của
con gái mình có chuyện gì đó mà ngồi khóc tức tưởi. Mình muốn làm gì đó
để giúp cô ấy, nhưng không muốn hỏi cô có chuyện gì, vì thường là người
ta có nhiều tình cảm rối rắm, người ta không muốn kể, mà kể ra mình
cũng chẳng hiểu gì lúc đó. Cái mà người ta cần tức thì là bình an.
Mình nhìn cô ấy, suy nghĩ một lúc, rồi bước đến bên cạnh cô ấy và hỏi
nhẹ: “May I pray for you?” (Tôi có thể cầu nguyện cho cô được không?).
Cô ấy ngước cặp mắt dàn dụa lên nhìn mình và gật đầu. Mình quàng cánh
tay phải lên vai cô ấy và cầu nguyện thành tiếng để cô ấy có thể nghe:
“Dear God, you are our loving father and you love every one of us. You
want us to be healthy and happy. I lift D. up to you. I ask you to take
off whatever burden D. is having. Heal her body, heal her spirit.
Maker her strong physically and spiritually. Father, I pray to you in
the name of Jesus Christ. Amen.” (Chúa ơi, Chúa là người cha yêu
thương của chúng con và Chúa yêu thương mỗi chúng con. Chúa muốn chúng
con mạnh khỏe và vui sướng. Con nâng D. lên Chúa. Con xin chúa lấy đi
gánh nặng nào đó mà D. đang mang. Chữa lành cơ thể cũng như tinh thần
D. Làm cho D. mạnh mẽ, thể xác lẫn tinh thần. Lạy cha, con cầu
nguyện với cha trong danh chúa Giêsu Kitô. Amen).
Vậy thôi, và mình buông tay ra. Cô ấy cám ơn. Hôm sau cô ấy tươi
tỉnh hơn và nói với mình: “Cám ơn ông, lời cầu nguyện của ông tối hôm
qua làm tôi thấy đỡ hơn rất nhiều.”
Mình có vài kinh nghiệm về cầu nguyện cho bạn bè có bệnh nặng như thế. Người bệnh luôn luôn cảm động và lên tinh thần.
Cho nên, các bạn, hãy nâng người khốn khó lên với thần linh bằng lời
cầu nguyện, bằng bình an của thánh thần, mà ta có thể đem đến cho họ với
một cái “touch”–
nắm tay, quàng vai–của ta. Bạn hãy thử làm một lần, và bạn sẽ thấy
phép lạ. Sự xúc cảm mãnh liệt của con người thường tạo ra phép lạ. Bạn
không cần phải tìm bằng chứng của phép lạ ở đâu xa.
Chúc các bạn một ngày vui.
Mến,
Hoành
© copyright 2013
Trần Đình Hoành
Permitted for non-commercial use
Trần Đình Hoành
Permitted for non-commercial use
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét