Thứ Hai, 23 tháng 12, 2013

BẢO NHAM YÊU



Ai cũng có quê hương để nhớ, cũng có một
thời cắp sách đến trường và ai cũng có những lúc dại khờ ngẩn ngơ trong những phút bối rối. Và tôi cũng vậy, tuổi học trò của những đứa trẻ quê mùa sôi động trong màu sắc BẢO NHAM, thấm đẫm cái mùi mưu sinh cuộc sống.
Không giống như bọn trẻ con BẢO NHAM bấy giờ, bọn trẻ quê mùa từ cấp một đã phải phụ giúp gia đình, ước mơ được nghỉ cả buổi chiều ở nhà ngồi học bài cũng là cả một sự khó khăn. Có lẽ vì thế mà đứa nào trông cũng gầy còm đen nhẻm. Thế nhưng không phải vì thế mà tôi không có một tuổi thơ thảnh thơi với những trò trẻ con dại khờ. Trên cánh đồng BẢO NHAM ngày ấy, đi trâu chån bò tiếng cười trẻ thơ ngây ngô sao hôm nay vắng bóng thay bằng những ngôi nhà cao tầng mới mọc lên ào ào, san sát ngay từ QL 7A vào Lèn đá. Mới có 3, 4 năm mà mọi thứ thay đổi thật chóng mặt. Trẻ con bây giờ cũng không bủng beo như trước nữa. BẢO NHAM ngày ấy, hầu hết cả bọn trẻ con một buổi đi học, một buổi ở nhà phụ giúp cha mẹ.
Đứa thì chăn bò, đứa thì đi nhổ cỏ, kiếm rau lợn, lấy bèo, gánh nước, đi làm cùng mẹ. mà tôi thì khỏi phải nói "NUMBER ONE", thôi thì đủ việc linh tinh./.

AH Heng Duc

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét