Đêm qua em lại gặp anh trong giấc mơ, một giấc mơ tuyệt đẹp. Khi thức
dậy, giấc mơ ấy đã để lại trong em biết bao những dư vị ngọt ngào. Nếu như là
ngày xưa, em đã có thể ngay lập tức nhắn tin khoe mẽ với anh để nhận lại một
câu bông đùa “Thấy tui rồi có làm gì tui không đó??”. Em vẫn nhớ thật rõ những
kỷ niệm ngày nào, khi mỗi tối có một lời chúc từ anh và thỉnh thoảng lại nhận
được một tin nhắn đơn giản nhưng rất đỗi mến yêu. Thời gian thoắt đó mà đã hơn
một năm, nhìn lại phía sau, những mảng màu kí ức chói chang dường như vẫn còn
nguyên vẹn. Nó khiến em lóa mắt và không còn nhìn thấy đâu là con đường của
hiện tại. Mọi người bảo rằng “cứ nhìn về phía trước mà đi, đừng quay đầu lại,
mọi thứ đã qua rồi”, hơn ai hết, em hiểu điều đó, em hiểu những kỷ niệm về anh
đang trói chân em từng ngày. Thậm chí, em cũng cố quên anh bằng cách lấp dần
khoảng trống trong tim mình bằng những hình bóng khác. Nhưng rồi cuối cùng anh
vẫn trở về sau những ngày em tưởng mình đã quên lãng. Anh vẫn là một hình bóng
thánh thiện đến vô cùng.
Hôm nay em nhớ anh, nhớ thật nhiều sau khi bừng tỉnh giấc mộng tuyệt vời.
Và em nhận ra rằng, em vẫn còn yêu anh nhiều lắm. Trái tim em chưa hề mất đi
những rung cảm nhịp nhàng dành cho anh, cũng chưa mất đi những cơn co thắt nao
lòng khi thoáng nghĩ đến những khoảnh khắc nồng nàn. Tuy nhiên, em sẽ không cố níu
kéo bất cứ điều gì từ anh. Từ lúc anh ra đi, em đã học được nhiều điều, em đã
biết rằng cuộc đời chẳng bao giờ cho ta tất cả những gì ta mong đợi. Vì vậy, có
những thứ mình vô cùng trân quý nhưng cuối cùng cũng vụt khỏi tầm tay. Và điều
duy nhất ta có thể làm là chấp nhận từ bỏ, chấp nhận đứng nhìn chúng ra đi
trong bất lực.
Cuộc sống đã cho em quá nhiều, cũng
lấy đi của em không ít. Nhưng đó đã là quy luật chung trong xã hội loài người.
Em biết mình vĩnh viễn mất anh, vĩnh viễn mất đi những ngọt ngào trong quá khứ.
Dù là như thế, cuộc đời em vẫn còn đây, nơi chân trời kia vẫn còn những ánh
hồng, nẻo đường kia còn những góc khuất chờ em khám phá. Em không thể cưỡng cầu
thế giới mang đến cho mình những điều mình muốn, em chỉ có thể xuôi tay theo
dòng chảy cuồng điên của cuộc sống. Và em mong rằng anh cũng thế, hãy an nhiên
đón nhận những niềm hạnh phúc cũng như nỗi khổ đau. Đừng mù quáng chạy theo
những chiếc bóng mơ hồ, huyễn hoặc của quá khứ để rồi tự mình trói mình vào
những sợi dây tình ái khổ đau. Anh có hiểu rằng, em đã xót xa đến thế nào khi không
còn có thể chia sẻ cũng anh những nỗi buồn sâu kín, cũng không thể cùng anh vui
cười trước những niềm hạnh phúc rạng ngời. Nhưng điều đó không có nghĩa em phải
nỗ lực hết mức để có thể làm được những điều đó. Điều em có thể làm chỉ là tìm
một niềm hạnh phúc khác cho mình để tránh cho anh không còn cảm giác khắc
khoải, âu lo. Ngày mai này, em sẽ thực sự bước khỏi cuộc đời anh với một nụ
cười trên môi. Chỉ xin anh, hãy vì những gì em cố gắng mà sống thật tốt với bản
thân mình, hãy trân trọng những gì anh còn khả năng nắm bắt. Và hãy cho em một
lần cuối nói lời xin lỗi vì những nỗi muộn phiền em đã từng mang đến cuộc sống
của anh.
Phương Đại
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét