"Điểm bắt đầu và điểm kết thúc nó có
thể là giống nhau nhưng sẽ không cùng thời điểm.! bắt đầu yêu họ và ngày tôi
tuyên bố với cả thế giới biết tôi không yêu họ nữa là 2 năm, hai năm cho một
tình yêu rồi nhận lại là điểm bắt đầu là con số 0" - Subo
Điểm dừng cho một tình yêu đôi khi lại là
một dấu cắt sâu trong lòng một ai đó, yêu và đặt niềm tin nhiều quá cho người
mình yêu. Đã hai năm trôi qua chẳng được gì ngoài nổi đau cố dấu kín trong lòng
thì nó cứ dể bọc lộ, yêu có gì sai chứ nhưng sợ phải nói ra thì tất cả sẽ tan
thành bọt biển. Hai năm là một khoảng thời gian không phải là quá ít tôi luôn
vung vén tình cảm và ước rằng một ngày nào đó nhận lại những gì mình đã trân
trọng và yêu mến nó. Nhưng rồi mọi thứ bỗng phút chốc lại tan biến và bắt đầu quay
về số không.
Suốt khoảng thời gian hai năm đó tôi luôn
suy nghĩ về những thứ trôi qua. Chút một, chút một những khoảnh khắt trôi qua
càng thật ý nghĩa. Tôi cố tận hưởng nó từng chút một nhưng đôi khi có nhiều lúc
tôi phải đau, đau nhiều hơn khi thấy họ quan tâm hay chăm sóc một người khác
lúc đó tôi ước mình yêu một người khác chứ không phải là họ. Họ làm tôi đau như
thế tại sao tôi lại yêu họ trong khi có người sẵn lòng bên tôi, chăm sóc tôi,
thậm chí sẽ hứa bên tôi mãi mãi nhưng tại cái cảm xúc tôi dành cho người đó là
không có ? bất lực trong mối tình đơn phương gần chừng ấy năm qua có lẽ là nấc thang,
là bài học vỡ lòng cho tuổi thơ của tôi. Tôi có thể vượt qua nó để trưởng thành
hay thất bại là một kẻ hèn nhát không đủ vượt qua chính bản thân mình.
Một nụ hôn có khó lắm không .....
Nhưng lúc tôi muốn từ bỏ họ thì lúc đó tôi
lại nhớ những kỉ niệm hạnh phúc mà tôi và họ từng có tất nhiên về phía tôi mới
nghĩ thế, còn họ chỉ nghĩ tôi là một người bạn. Tôi muốn hỏi trái tim mình sao
ngu dốt đến thế không ủng hộ chủ nhân nó để quên đi một đứa chẳng ra gì mà cứ
tiếp tục "phủ nhận" là không còn tình còn tình cảm với họ. Phải chi lúc
đó trái tim và lí trí tôi nhớ lại những phúc gì người ta làm tôi đau thì tốt lắm,
vì nó là động lực khiến tôi quên đi họ nhanh hơn đúng không.
Tại
sao một chút hi vọng không bừng sáng chứ ......
Ngày tháng dần trôi qua đi biết bao kỉ
niệm, những cái nắm tay, hay trong một khoảng lặng nào đó tôi cố hôn họ, đó là
những khoảnh khắc đẹp đẽ nhất của tôi. Tôi muốn chôn sâu vào kí ức dù nó không
làm tôi vui nhưng tôi luôn nhớ mãi nó. Một người đến để trái tim tôi đau, làm
cho tôi thổn thức hơn, biết yêu thương hơn. Tôi biết rằng xa nhau không phải là
kết thúc chỉ dừng yêu thôi đúng không ?
Trái tim ơi !
Trái tim ơi !
Lí
trí ơi !
Dừng
lại nhé !
Thân! Subo
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét