"Đừng nhìn em
bằng ánh mắt thương hại, Đừng nói lý do mình chia tay, dù em đây đang cố
gắng chấp nhận, dù cho cơn đau tận suy nghĩ...." Những câu hát trong bài điều
sẽ đến cứ vang lên trong đầu em... Em biết mình sẽ phải cố gắng quên nhưng sao
khó quá! Hôm nay em cả Thùy đi uống bia trên Nguyễn Khang, lần đầu tiên em chưa
ăn gì mà em uống được nhiều thế đấy! Cái biển số 11, đi đâu ai cũng bảo gái Cao
Bằng vừa xinh vừa uống được rượu. Nghe vậy em buồn lắm, đâu phải ai cũng vậy
đâu kia chứ.
Một cảm giác không
thể thoát ra khỏi em... đó là những suy nghĩ cố để giấu mình- một con người yếu
đuối mà cố tỏ ra mình là người mạnh mẽ và luôn vui vẻ.
Hôm nay có 2 bàn
mời bia em với Thùy, 1 bàn là 2 bác già rồi, có 1 bác e ấn tượng lắm, bác đấy
nhìn thấy e và Thùy có vẻ buồn (Hình như là nghĩ đến con gái bác), em đã đứng
dậy mời bác đấy! Bác có nói là "mày được đấy! Chạm li thấp hơn bác, vì
mày ít tuổi". Trong cái buồn cũng có cái vui, người ta tìm đến bia,
rượu vì nhiều lí do: Vui cũng có, buồn cũng có.... Hôm nay e đi vì cả 2 lí
do.Vui vì có một người đồng cảm cùng em mấy ngày hôm nay, đó là người chồng
trên Facebook của em... biết em buồn nên đi đâu cũng rủ em theo cùng. Vì thế mà
em cũng nguôi ngoai bớt. Hôm nay sau trận bia em còn 1 "tăng" đi uống....
sinh tố chanh tươi cùng "chồng" em nữa. Nói oai là tăng vậy thôi chứ
cũng chỉ vào quán cafe ngồi nghe người ta hát, mình cũng "xí xớn" hát
1 bài. "...Mình chia tay em nhé!" lại câu rap vang lên trong bài em
đang hát... trầm tư, suy nghĩ... có lẽ có lẽ em sẽ phải quen dần với nó. Cô
đơn, lạnh lẽo.... cảm giác đó luôn trực chờ trong em thì phải.
Thỉnh thoảng em có
suy nghĩ "Có bao giờ mình sẽ không chịu đựng được nữa không? Có bao giờ
mình sẽ làm liều không?" Bao nhiêu suy nghĩ cứ dồn dập nơi em, một đứa con
gái yếu ớt mà cứ phải trốn tránh sự thật đó... Nhưng mọi suy nghĩ đó sẽ tan
biến khi nghĩ đến gia đình thật giản dị của em. Một người mẹ đảm đang, một
người cha cục cằn nhưng vẫn nghĩ cho con gái rất nhiều! Một người chị gái thật tuyệt
vời! Tuy gia đình mình không được bằng 1 phần nhỏ của gia đình anh, nhưng em
vẫn đang bằng lòng với những gì mình đang có, e không cầu toàn, em không ước
những thứ mà em biết sẽ không bao giờ thuộc về mình, em biết mình là ai và
những gì mình có thể nhận được nó là những gì..... Còn a, một con người giỏi
giang, ngoan ngoãn, không ai bằng (như những gì chị gái em nói) thì đâu cần một
người con gái như em... Cũng đúng thôi, anh nói con tim a đóng băng, không phải
đâu, chính vì anh không thật lòng như những gì anh nói, chính từ khi anh bắt
đầu biết mọi chuyện... Anh khinh em ngay khi anh biết điều đó. em hiểu chứ, sao
không? Em rất nhạy cảm trong vấn đề này. Mọi chuyện thật đơn giản!...
Cảm ơn cuộc sống,
cảm ơn anh, cảm ơn chồng Ốc.... cho em hiểu thế nào là yêu.... em hi vọng đây
không phải là bào blog cuối cùng của em....
ZME.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét