Kì
thì đại học vừa trôi qua được một ngày, mới đây thôi mà nhanh thật, đang loay
hoay với công việc thì nó nhận được tin nhắn "Hai ơi! em làm bài thi không
được, hai môn rồi mà tầm 9 điểm em rớt chắc rồi Hai ơi, em hối hận vì chọn
ngành cao điểm quá, em không có tinh thần thi môn ngày mai"...Nó bàng
hoàng nhận ra rằng số điện thoại ấy của em nó, nó vô tâm thế sao, ngày thi đại
học của em mà nó không lời han hỏi, hay vì nó tin rằng em mình sẽ tự tin vượt
qua, nó giật mình vì dòng tin của em vì nó luôn tin rằng em nó học giỏi và sẽ
vượt qua được, nhưng bây giờ nó bắt đầu sợ, bắt đầu run, em mình một thân một
mình trên Thành Phố, rồi nó sẽ ra sao, tinh thần như thế làm sao thi được, có
ai cứu nó lo cho em nó, an ủi hộ nó không, câu trả lời là không, chỉ mỗi nó
nhắn tin an ủi em mình, cố gắng trấn an nó vượt qua kì thi này "cố gắng
lên em, thi môn cuối xem sao đã, rồi sẽ tính, cố gắng hết sức để đạt điểm sàn,
nhưng đừng quá quan trọng, hãy thi hết sức mình là được"...và cứ thế hai
anh em nhắn tin cho nhau...nó nhận ra rằng nó thương em nó biết mấy, từ bao lâu
hai anh em đã ít nói chuyện với nhau, vì xa nhau quá hai vì cả hai mang một nỗi
buồn trầm tư của gia đình...
Ngày
xưa ấy, nó cũng có một gia đình có cha có mẹ và cả một đứa em gái, nhưng nó không
biết quý trọng, vì cuộc sống quá khó khăn cha mẹ cứ tấp nập với công việc mà
lãng quên hai anh em nó, tự học, tự làm, vấp ngã tự đứng lên không ai động
viên, nhưng hai anh em nó học rất giỏi, một gia đình không hề có tiếng cười đầm
ấm, cha thì cứ nhậu về lại la mắng trách mắng gia đình vì có lẽ cuộc sống này
chật vật mà cha nó đổi tính, em gái không nghe lời anh trai vì người anh có làm
được gì cho em mình nể phục đâu, cha mẹ gây nhau, cãi nhau...hạnh phúc đâu? nó
tìm hoài, tìm mãi và chắc rằng em nó cũng nghĩ vậy, một lần bực tức quá nó đang
học bài mà cha nó cứ la nhằn hoài, nó cự lại, nó đòi dọn lên ngoại ở...nó thốt
lên rằng cái nhà này chẳng khác nào một địa ngục trần gian...nó vừa khóc vừa la
hét, mẹ nó chỉ biết ôm chầm lấy nó và hai mẹ con đều khóc, ai biết được nỗi đau
tâm hồn của nó đã quá lớn...
Và
rồi thời gian thấm thoát trôi qua, nó trưởng thành nó học 12, ngay ngày nó thi
tốt nghiệp thì cha nó mất, ngay ngày định mệnh tự quyết cho số phận, tại sao
lại cướp mất đi một tình thân đã không trọn vẹn của nó, nó bắt đầu biết thương
cha nó thì đã quá muộn...nó bước như người không hồn về nhà trước chiếc quan
tài cha mình, mẹ và em thì đang nấc nghẹn ngào...nó không còn cảm giác, cảm
xúc, bây giờ mới thật sự là địa ngục...nó bàng hoàng sững sờ...nỗi đau chưa
nguôi ngoài mẹ nó lại rời quê tha hương cầu thực, em gái phải về sống với
ngoại, nó thi đậu đại học và khăn gối lên đường tìm hướng đi cho mình...thế là
tan rã một gia đình, mỗi người một nơi, cha thì nơi cõi âm ti, mẹ phương xa bạc
ngàn, còn em gái âm thầm lặng lẽ nơi quê nhà, còn nó với đôi cánh mỏng manh, ấp
ủ bao hoài bão mà lên đường...
Ngày
hôm nay, chính em gái nó trải qua ngưỡng cửa quan trọng mà nó đã từng đi qua,
nó thấu hiểu được nhưng chẳng giúp gì được cho em ngoài lời động viên an ủi, nó
ước gì có thể bỏ hết mọi việc để đến với em nó đưa em nó đi thi, nhưng nó không
thể...nó chợt nhớ về gia đình, về cha, về mẹ, về em gái...nhìn về phương trời
xa xăm nơi quê nhà đó, nó nghẹn ngào, chua chát phận đời...nó tự trách nó ân
hận, nó nhớ cái gia đình mà nó cho là địa ngục, địa ngục nhưng nó còn được cha,
được mẹ và em gái, địa ngục nhưng nó biết mình còn người thân, nó biết rằng nó
vẫn còn tồn tại với mọi người, nó nào ngờ những ngày tháng địa ngục ấy lại là
những tháng ngày hạnh phúc nhất mà nó có được, là tình cảm người thân thật sự, nó
thèm nghe lời trách mắng của mẹ, cây roi của cha, nó muốn nghe tiếng em gái trả
lời đanh đảnh bên tay...còn lại gì sau tất cả...nó nhận ra gia đình là nơi quan
trọng là bến đỗ của nó, nó mong rằng thời gian sẽ quay lại...
Tất
cả mọi thứ đã đi ngang đời nó, trôi qua không hề ngoảnh lại nhìn, giờ thì nó
biết thế nào là gia đình, nếu có một điều ước xin hãy cho nó được sống lại
trong chính ngôi nhà mà nó tự gọi là địa ngục, nó bằng lòng chấp nhận, hi sinh
tất cả để có được điều đó...nếu bảo cho nó sống lại trong ngôi nhà đó một ngày
thôi rồi sẽ cướp đi sinh mạng nó thì nó vẫn bằng lòng đánh đổi...Hỡi những ai
còn có gia đình xin đừng ngoảnh mặt...hãy nhớ rằng ta còn có cha, có mẹ, có anh
chị em, những người thân ruột rà...và còn đó một mái ấm vô cùng đơn sơ.
zme.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét