Thứ Bảy, 18 tháng 8, 2012

THƯ TỪ PHƯƠNG XA


Gửi cha, người con kính mến
Thưa mẹ, người con yêu thương
Một ngày tháng bảy!
Mùa này, khi những nắm đất của quê hương đang đắm mình trong từng giọt mưa nghiêng ngả, khi những tán lá đang xào xạc buổi ban trưa vì làn gió rùng mình, con lặng lẽ ru mình vào lời đồng dao nghêu ngao hát của nhóc Ty:
"Ai bảo chăn trâu là khổ
Chăn trâu sướng lắm chứ
Ngồi mình trâu, phất ngọn cờ lau
Và miệng hát nghêu ngao"
Ty đã lên tám rồi mẹ ơi, cái làm da rám nắng con thừa hưởng của cha giờ đã truyền lại cho nó như khuôn đúc. Bất giác tiếng võng trưa hè mẹ ru khúc ầu ơ hiện lên trong tâm trí con, rõ mồn một:
Ầu ơ….ví dầu cầu ván đóng đinh. Cầu tre lắc lẽo ơ….gập nghềnh khó đi. Ơ….khó đi mẹ dắt con đi,con đi trường học ơ….con đi trường học, mẹ đi trường đời. ầu ơ…chiều chiều vịt lội, cò bay, ông voi bẻ mía chạy ngang vô rừng. vô rừng bứt một sợi mây, đem về thắt gióng cho nàng đi buôn,ơ….đi buôn, đi bán không lỗ thì lời, đi ra cho biết mặt trời, mặt trăng. Ơ ầu ơ….chim đa đa đậu nhánh cây đa, chồng gần không lấy để lấy chồng xa. Ơ…mai sau cha yếu… ơ…mẹ già, chén cơm đôi đũa, bộ kỹ trà ai dâng...
Những giấc ngủ đưa con trưởng thành, mênh mang tình thương của mẹ mỗi đêm trằn trọc vì tiếng ho, vì lúc con gào khóc. Mẹ đừng cười con nhé, vì dù đã gân 40 cái xuân rồi nhưng con nào quên được vòng tay âm áp ấy. Dạo này con hay mơ, con thấy ba, thấy mẹ mỉm cười với con...Chợt nhận ra đó chỉ là ảo ảnh làm đôi khóe cay nồng sau giấc ngủ mê. Ba mẹ đã xa con lâu rồi...
Chiến tranh, dù là chính nghĩa hay phi nghĩa đều để lại những vết thương hằn sâu trong mỗi con người. Khi còn là một đứa trẻ, con không thể nào quên ngày ba trở về vết đạn trên ngực. Máu hòa tan vào vết bùn trên áo, hay hòa vào nước mắt của mẹ và con? Đã có lúc con ghét ba, vì lí tưởng gì đó mà bỏ rơi mẹ và con trong căn nhà lạnh lẽo. Và đến tận khi con bắt đầu làm cha, con mới hiểu, chắc có lẽ ba cũng đã từng rất yêu gia đình, nhưng vì đất nước phải ra đi...Từ ngày con sinh ra cho đến lúc ba vĩnh biệt tất cả, thậm chí con chưa từng nói một lời yêu ba. Để tất cả chìm vào một nỗi nhớ da diết khi nhắc lại quá khứ. Con nhớ cánh diều thả cùng cha trên đồng, nhớ cây cần câu ba làm cho con mỗi lúc cha về phép, con nhớ...
Mẹ à, gia đình mình tuy không giàu có, không đầy ắp tiếng cười, nhưng với con, tình thương đến từ những ánh mắt và đến từ những điều mà mẹ đã làm vì con. Mẹ có còn nhớ những khi con thổi sáo vi vu trên cánh đồng nhà mình chứ, ôi con thổi thât tệ nhưng mẹ vẫn mỉm cười và rằng: "con mẹ sao giỏi thế". Rồi mấy lúc đến trường trên đôi chất đất gày gò, con bắt gặp từng giọt long lanh trên đôi mắt mẹ yêu, nhưng là một đứa trẻ, con chỉ ngây ngô hỏi:
Sao mẹ lại khóc?
Bụi vào mắt mẹ đấy con ạ - Mẹ mỉm cười đáp lời.
Đôi tay nhỏ bé lau dòng nước mắt, con khẽ nói: Con thương mẹ lắm. Hai mẹ con nhìn nhau mỉm cười thật lâu, năm ấy mùa đã lên xanh...
Rồi chiến tranh cũng qua đi để lại bầu trời thanh bình cho mảnh đất quê hương hình chữ S, con bước vào đời và xa quê tìm kiếm chút công danh. Ngày chia tay, con chỉ cầm tay mẹ mà nói rằng: mẹ giữ gìn sức khỏe...Dòng đời biền biệt trôi, vô tình con gặp được cô gái cùng con kết tóc se duyên, rồi vợ chồng con bàn nhau ra nước ngoài lập nghiệp. Hai bàn tay trắng, con tích cóp trăm bề, không từ bỏ bất cứ cơ hội nào để kiếm cách sinh nhai. Giờ đây, vì gia đình nhỏ, con quên hẵng đi gia đình lớn nơi mình từng lớn lên...
Bỗng một ngày khi bé Ty bập bẹ biết nói, con phát cuồng vì đã quên bẫng đi người mẹ già nơi quê hương, tìm vội tất cả thông tin, con lên đường trở về với quê hương...Căn nhà ấy vẫn còn đây, rặng tre sau nhà vẫn hiên ngang vươn mình, thế nhưng bóng người mẹ của con giờ nơi đâu? Hụt hẫng! Con gào lên tiếng gọi mẹ ơi khi tìm gặp nấm mồ giờ đã xanh cỏ, mẹ đi rồi ư? Tự trách mình sao bất hiếu, sao không chăm lo được cho mẹ khi ba đã đi rồi, nắm lấy mảnh đất quê hương, con góp nhặt đem về nơi xứ người, mẹ ơi hãy ở lại với con nơi đây...
Gia đình đã nuôi con trưởng thành, dạy con biết bao lẽ sống, cách làm người rồi con lại quên mất nó đi như một kẻ mất trí. Biết bao dằn vặt trong tâm tư, mẹ ở chín suối có tha thứ cho con không? Giờ đây con chỉ có thể gặp lại mẹ trong giấc mơ, trong những hồi ức vô định về ngày tháng, gặp ba trong trí nhớ về một thời thơ âu. Con chỉ còn biết cách chăm lo cho gia đình nhỏ này thật tốt, nuôi dưỡng cháu nội của ba mẹ nên người, kể vể ông bà cho nó nghe trong niềm kiêu hãnh nhất. Nơi ấy, ba mẹ hãy yên lòng vì con.
Lá thư không địa chỉ, lá thư không người xem, lá thư này con sẽ thả trôi vào lòng đại dương mênh mông ấy, như chút tình cảm nhỏ bé của con trôi vào lòng gia đình mênh mông biển khơi. Ba, mẹ, kiếp sao nếu có làm người, con xin được làm con của cha mẹ một lần nữa. Ba mẹ có đồng ý với con không...?
Con của mẹ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét