Thứ Bảy, 18 tháng 8, 2012

Nhật ký của mẹ



Ngày tôi nhỏ, ngoại tôi bảo rằng: " Mày không có bố, mày ở dưới " lổ nẻ" chui lên. Suy nghĩ của trẻ thơ như 1 trang giấy trắng, nên lời của ngoại là vết mực đen viết lên trang giấy đó. Tôi mặc định rằng sự thật là như thế và chẳng bao giờ hỏi mẹ " Ba con đâu rồi?". Tôi tự hào mà khoe khoang với mọi người rằng : Bố con ở dưới lổ nẻ...khi họ hỏi " Bố mày ở đâu?"
Khi ấy tôi còn nhỏ lắm, có những ký ức rất mơ hồ, nhưng cũng có những ký ức tôi không thể quên.
Có 1 lần: Một người hàng xóm đã trêu ghẹo tôi. " Mi là con của thằng Hoàng, ba mi chết rồi!" . Tôi cãi lại: Không, không, ba của con không chết, ba con ở dưới lổ nẻ..." Tôi khóc bẹo bạo và chạy về mách với ngoại. : Ngoại ơi, mọi người chọc con, nói ba con chết rồi".
Thật tội nghiệp cho 1 đứa trẻ quá ngây ngô.
Lớn lên 1 chút, khi đã nhận thức được mọi chuyện, có lúc tôi cũng tự hỏi mình " Ba tôi đâu rồi?". Nhưng tôi tuyệt đối không hỏi mẹ. Mẹ không nói cho tôi biết là có lý do của bà...
Cứ như thế, năm tháng qua đi, tôi lớn lên trong tình yêu trọn vẹn của mẹ. Một người mẹ và cũng là một người cha. Gánh nặng gia đình 1 mình mẹ phải lo toan. Có nhiều người khuyên mẹ đi bước nữa, nhưng bà không tán đồng. Tôi biết mẹ vì tôi nên mới như vậy. vì khi còn bé, có lần tôi nghe người ta bảo mẹ sắp có chồng, tôi đã khóc rất nhiều: Mẹ không được có chồng, mẹ có chồng rồi mẹ thương chồng, mẹ có em bé nữa. Con muốn mẹ thương mình con thôi. Tôi đã giữ chặt bà bằng những giọt nước mắt như thế.
.................................
 Hôm nay, tin nhắn gửi đi: Mẹ iu ơi, Yêu con không?
Tầm mười phút sau sau có tin nhắn trả lời: Mẹ yêu con gái của mẹ nhất. Con gái cố lên. Cuộc sống không bình yên như vòng tay của mẹ đâu nghe con.
Tin nhắn của mẹ làm con bồi hồi …Mẹ ơi…Với con, mẹ là tất cả cuộc sống này.
Chợt nghĩ về 2 năm trước đây…Ngày tôi lên đường đi thi đại học….Tôi quyết tâm sẽ học tập,làm việc và định cư nơi Sài thành náo nhiệt kia…Mắt mẹ buồn…những dòng lệ ứ đọng trên khóe mi kia nhưng con nào đâu thấu hiểu…. Sự tò mò của tuổi trẻ, Sự đam mê được nhen nhóm từ thưở còn thơ, Sự bướng bỉnh…Thích làm gì sẽ làm cho bằng được đã thôi thúc tôi lên đường vào Nam….
Ngày tôi thi Đại học….
Mẹ ơi, con làm bài thi không tốt…Con làm ẩu quá, bài dễ nhất con lại làm sai rồi mẹ ạ…..
Con gái của mẹ đừng buồn. Có con đường nào không có chông gai đâu con. Có nhiều con đường để đưa con đến thành công …Vấp ngã sẽ cho con trưởng thành. Dù thế nào mẹ vẫn yêu và bên con…..
 Đọc xong tin nhắn của mẹ tôi đã khóc và tự trách mình rất nhiều…. Lỗi do tôi ngày đó quá ham chơi, chẳng chú tâm học hành…. Mẹ ơi, quay ngược thời gian,..con sẽ ko như vậy nữa…Xin lỗi mẹ yêu...
…..Lại nhớ ....Có 1 lần dại khờ tôi đã len lén lấy nhật ký của mẹ ra xem….Tôi tò mò….
Và rồi tôi đã khóc thật nhiều… Nhật ký của bà là dành cho tôi…..Lật mở từng trang là sự thật về thân thế của tôi được hiện dần sau từng con chữ....
"Con đang quẫy đạp trong bụng mẹ. Đau mẹ lắm con à. Nhưng đó với mẹ là niềm hạnh phúc, mẹ đang đợi từng ngày để được nhìn thấy con yêu của mẹ..."
“ Nhìn con bi bô tập nói…yêu lắm con à…Những bước đi đầu tiên của con khiến mẹ vỡ òa trong hạnh phúc…Ước gì có bố của con ở bên 2 mẹ con mình....Ngày đó, bố con bảo: đứa con đầu lòng em phải sinh cho anh 1 tiểu công chúa”........ "Bố" một khái niệm mà có lẽ quá xa xỉ với tôi, từ lâu lắm rồi tôi chưa 1 lần nhớ đến....Tôi sững sờ và muốn lật mở từng trang nhật ký nhanh hơn chút nữa....
“ Hôm nay con gái của mẹ vào lớp một, Mẹ nhìn học sinh của mình có người đưa đón chợt thấy thương con…Mẹ xin lỗi vì không thể đưa con đi tựu trường….con đi với mấy dì chắc lúc này con vui lắm… Được mặt quần áo mới, được tung tăng đi lại…Mẹ ước gì được nhìn khuôn mặt của con lúc này….Nhưng sau này lớn hơn, biết được là lúc này mẹ không bên con…con có giận mẹ không? Con gái ơi, mẹ yêu con lắm, con là tất cả cuộc sống của mẹ. Mẹ đi dạy xa cũng vì con thôi…Như vậy con mới có cuộc sống đầy đủ….”
“Đêm Tiên Hà sao dài quá, lúc này có lẽ con gái của mẹ đã ngủ say rồi… Con có biết là mấy tuần nay bận quá không thể về thăm con mẹ buồn và nhớ con nhiều lắm không?...Ngồi trong tập thể nhìn trẻ con đi học về, chạy nhảy tung tăng nước mắt mẹ cứ lăn dài…”
" Con gái à, con có nụ cười của bố,một nụ cười làm tan biến bao âu lo muộn phiền của mẹ. Con có đam mê của bố, 1 giấc mơ mà bố con đành bỏ lại phía sau vì mẹ. Đã có lúc mẹ muốn cho theo cái nghiệp nhà giáo của mẹ, nào ngờ đâu con cãi lời, lần đầu tiên con không nghe lời mẹ... Nhưng khi nghe con nói con muốn học kinh tế, con muốn học kinh doanh... Mẹ không thể ngăn cản con được nữa vì con mang dòng máu của bố con,con sẽ thực hiện giấc mơ mà bố con bỏ ngỏ...."
……… Cứ như vậy từng dòng nhật ký của mẹ làm ước nhòa khóe mi tôi….Và im đậm trong trái tim tôi cho đến ngày hôm nay…từng câu…từng chữ tôi luôn khắc sâu…Và đấy cũng là lần đầu tiên những mảnh ghép về bố được tôi hiện lên và lắp ghép qua từng con chữ. Thì ra,Tôi cũng có bố như người ta, Bố cũng rất "thương" tôi...Nhưng bố không còn cùng sống chung 1 thế giới với tôi". Muốn gọi 2 chữ "Bố ơi" nhưng gọi không thành lời.... Ngày hôm đó, tôi mới thật sự hiểu mẹ... Người đàn bà đã sống trọn 1 đời vì con, vì tình yêu đã xa nhưng không bao giờ phai nhạt....
Mẹ ơi…Con gái yêu mẹ….Con gái cũng xin lỗi mẹ nữa…Bởi lẽ, từ khi trái tim của con gái biết loạn nhịp với tình yêu trai gái cũng là lúc con gái “vô tư” với mẹ… Con gái nghĩ về tình yêu quá nhiều…quá nhiều để nó chiếm gần như tuyệt đối quỹ thời gian của mình…Con gái xin lỗi…Xin lỗi mẹ.....Nhưng từ nay sẽ khác mẹ ạ.... Tất cả sẽ là quá khứ...Con gái đã lỗi lầm trong quá khứ đó...Nhưng từ nay sẽ không như vầy nữa....Con gái sẽ thay đổi..... Mẹ tin con gái nhé..... 
Ngày hôm nay, con gái đã thật sự chạm tay tới bình yên rồi mẹ ạ...Nhưng hương vị bình yên ngọt ngào nhất chính là mẹ đó....Mẹ luôn là điểm tựa bình yên cho con gái nhé...Nơi xa kia bố sẽ miểm cười với chúng ta...Chúng ta là 1 gia đình hạnh phúc...
 "Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc.
Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không?
Zme.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét