Thứ Năm, 23 tháng 8, 2012
Thứ Bảy, 18 tháng 8, 2012
Nhật ký của mẹ
Ngày
tôi nhỏ, ngoại tôi bảo rằng: " Mày không có bố, mày ở dưới " lổ
nẻ" chui lên. Suy nghĩ của trẻ thơ như 1 trang giấy trắng, nên lời của ngoại
là vết mực đen viết lên trang giấy đó. Tôi mặc định rằng sự thật là như thế và
chẳng bao giờ hỏi mẹ " Ba con đâu rồi?". Tôi tự hào mà khoe khoang
với mọi người rằng : Bố con ở dưới lổ nẻ...khi họ hỏi " Bố mày ở đâu?"
Khi ấy
tôi còn nhỏ lắm, có những ký ức rất mơ hồ, nhưng cũng có những ký ức tôi không
thể quên.
Có 1
lần: Một người hàng xóm đã trêu ghẹo tôi. " Mi là con của
thằng Hoàng, ba mi chết rồi!" . Tôi cãi lại: Không, không, ba của con
không chết, ba con ở dưới lổ nẻ..." Tôi khóc bẹo bạo và chạy về mách với ngoại.
: Ngoại ơi, mọi người chọc con, nói ba con chết rồi".
Thật tội nghiệp cho 1 đứa trẻ quá ngây ngô.
Lớn lên 1 chút, khi đã nhận thức được mọi chuyện, có lúc
tôi cũng tự hỏi mình " Ba tôi đâu rồi?". Nhưng tôi tuyệt đối không hỏi
mẹ. Mẹ không nói cho tôi biết là có lý do của bà...
Cứ như thế, năm tháng qua đi, tôi lớn lên trong tình yêu
trọn vẹn của mẹ. Một người mẹ
và cũng là một người cha. Gánh nặng gia đình 1 mình mẹ phải lo toan. Có nhiều
người khuyên mẹ đi bước nữa, nhưng bà không tán đồng. Tôi biết mẹ vì tôi nên
mới như vậy. vì khi còn bé, có lần tôi nghe người ta bảo mẹ sắp có chồng, tôi
đã khóc rất nhiều: Mẹ không được có chồng, mẹ có chồng rồi mẹ thương chồng, mẹ
có em bé nữa. Con muốn mẹ thương mình con thôi. Tôi đã giữ chặt bà bằng những
giọt nước mắt như thế.
.................................
Hôm nay, tin nhắn gửi đi: Mẹ iu ơi, Yêu con không?
Tầm mười
phút sau sau có tin nhắn trả lời: Mẹ yêu con gái của mẹ nhất. Con gái cố lên.
Cuộc sống không bình yên như vòng tay của mẹ đâu nghe con.
Tin
nhắn của mẹ làm con bồi hồi …Mẹ ơi…Với con, mẹ là tất cả cuộc sống này.
Chợt nghĩ
về 2 năm trước đây…Ngày tôi lên đường đi thi đại học….Tôi quyết tâm sẽ học
tập,làm việc và định cư nơi Sài thành náo nhiệt kia…Mắt mẹ buồn…những dòng lệ ứ
đọng trên khóe mi kia nhưng con nào đâu thấu hiểu…. Sự tò mò của tuổi trẻ, Sự
đam mê được nhen nhóm từ thưở còn thơ, Sự bướng bỉnh…Thích làm gì sẽ làm cho
bằng được đã thôi thúc tôi lên đường vào Nam….
Ngày
tôi thi Đại học….
Mẹ ơi,
con làm bài thi không tốt…Con làm ẩu quá, bài dễ nhất con lại làm sai rồi mẹ
ạ…..
Con gái
của mẹ đừng buồn. Có con đường nào không có chông gai đâu con. Có nhiều con
đường để đưa con đến thành công …Vấp ngã sẽ cho con trưởng thành. Dù thế nào mẹ
vẫn yêu và bên con…..
Đọc xong tin nhắn của mẹ tôi đã khóc và tự trách mình rất
nhiều…. Lỗi do tôi ngày đó quá ham chơi, chẳng chú tâm học hành…. Mẹ ơi, quay
ngược thời gian,..con sẽ ko như vậy nữa…Xin lỗi mẹ yêu...
…..Lại
nhớ ....Có 1 lần dại khờ tôi đã len lén lấy nhật ký của mẹ ra xem….Tôi tò mò….
Và rồi
tôi đã khóc thật nhiều… Nhật ký của bà là dành cho tôi…..Lật mở từng trang là
sự thật về thân thế của tôi được hiện dần sau từng con chữ....
"Con
đang quẫy đạp trong bụng mẹ. Đau mẹ lắm con à. Nhưng đó với mẹ là niềm hạnh
phúc, mẹ đang đợi từng ngày để được nhìn thấy con yêu của mẹ..."
“ Nhìn
con bi bô tập nói…yêu lắm con à…Những bước đi đầu tiên của con khiến mẹ vỡ òa
trong hạnh phúc…Ước gì có bố của con ở bên 2 mẹ con mình....Ngày đó, bố con
bảo: đứa con đầu lòng em phải sinh cho anh 1 tiểu công chúa”........
"Bố" một khái niệm mà có lẽ quá xa xỉ với tôi, từ lâu lắm rồi tôi
chưa 1 lần nhớ đến....Tôi sững sờ và muốn lật mở từng trang nhật ký nhanh hơn
chút nữa....
“ Hôm
nay con gái của mẹ vào lớp một, Mẹ nhìn học sinh của mình có người đưa đón chợt
thấy thương con…Mẹ xin lỗi vì không thể đưa con đi tựu trường….con đi với mấy
dì chắc lúc này con vui lắm… Được mặt quần áo mới, được tung tăng đi lại…Mẹ ước
gì được nhìn khuôn mặt của con lúc này….Nhưng sau này lớn hơn, biết được là lúc
này mẹ không bên con…con có giận mẹ không? Con gái ơi, mẹ yêu con lắm, con là
tất cả cuộc sống của mẹ. Mẹ đi dạy xa cũng vì con thôi…Như vậy con mới có cuộc
sống đầy đủ….”
“Đêm Tiên
Hà sao dài quá, lúc này có lẽ con gái của mẹ đã ngủ say rồi… Con có biết là mấy
tuần nay bận quá không thể về thăm con mẹ buồn và nhớ con nhiều lắm
không?...Ngồi trong tập thể nhìn trẻ con đi học về, chạy nhảy tung tăng nước
mắt mẹ cứ lăn dài…”
" Con
gái à, con có nụ cười của bố,một nụ cười làm tan biến bao âu lo muộn phiền của
mẹ. Con có đam mê của bố, 1 giấc mơ mà bố con đành bỏ lại phía sau vì mẹ. Đã có
lúc mẹ muốn cho theo cái nghiệp nhà giáo của mẹ, nào ngờ đâu con cãi lời, lần
đầu tiên con không nghe lời mẹ... Nhưng khi nghe con nói con muốn học kinh tế,
con muốn học kinh doanh... Mẹ không thể ngăn cản con được nữa vì con mang dòng
máu của bố con,con sẽ thực hiện giấc mơ mà bố con bỏ ngỏ...."
……… Cứ
như vậy từng dòng nhật ký của mẹ làm ước nhòa khóe mi tôi….Và im đậm trong trái
tim tôi cho đến ngày hôm nay…từng câu…từng chữ tôi luôn khắc sâu…Và đấy cũng là
lần đầu tiên những mảnh ghép về bố được tôi hiện lên và lắp ghép qua từng con
chữ. Thì ra,Tôi cũng có bố như người ta, Bố cũng rất "thương"
tôi...Nhưng bố không còn cùng sống chung 1 thế giới với tôi". Muốn gọi 2
chữ "Bố ơi" nhưng gọi không thành lời.... Ngày hôm đó, tôi mới thật sự hiểu
mẹ... Người đàn bà đã sống trọn 1 đời vì con, vì tình yêu đã xa nhưng không bao
giờ phai nhạt....
Mẹ ơi…Con
gái yêu mẹ….Con gái cũng xin lỗi mẹ nữa…Bởi lẽ, từ khi trái tim của con gái biết
loạn nhịp với tình yêu trai gái cũng là lúc con gái “vô tư” với mẹ… Con gái
nghĩ về tình yêu quá nhiều…quá nhiều để nó chiếm gần như tuyệt đối quỹ thời
gian của mình…Con gái xin lỗi…Xin lỗi mẹ.....Nhưng từ nay sẽ khác mẹ ạ.... Tất
cả sẽ là quá khứ...Con gái đã lỗi lầm trong quá khứ đó...Nhưng từ nay sẽ không
như vầy nữa....Con gái sẽ thay đổi..... Mẹ tin con gái nhé.....
Ngày hôm
nay, con gái đã thật sự chạm tay tới bình yên rồi mẹ ạ...Nhưng hương vị bình
yên ngọt ngào nhất chính là mẹ đó....Mẹ luôn là điểm tựa bình yên cho con gái
nhé...Nơi xa kia bố sẽ miểm cười với chúng ta...Chúng ta là 1 gia đình hạnh
phúc...
"Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc.
Đừng để
buồn lên mắt mẹ nghe không?
Zme.
Đừng nói anh đã từng yêu em...
"Đừng nhìn em
bằng ánh mắt thương hại, Đừng nói lý do mình chia tay, dù em đây đang cố
gắng chấp nhận, dù cho cơn đau tận suy nghĩ...." Những câu hát trong bài điều
sẽ đến cứ vang lên trong đầu em... Em biết mình sẽ phải cố gắng quên nhưng sao
khó quá! Hôm nay em cả Thùy đi uống bia trên Nguyễn Khang, lần đầu tiên em chưa
ăn gì mà em uống được nhiều thế đấy! Cái biển số 11, đi đâu ai cũng bảo gái Cao
Bằng vừa xinh vừa uống được rượu. Nghe vậy em buồn lắm, đâu phải ai cũng vậy
đâu kia chứ.
Một cảm giác không
thể thoát ra khỏi em... đó là những suy nghĩ cố để giấu mình- một con người yếu
đuối mà cố tỏ ra mình là người mạnh mẽ và luôn vui vẻ.
Hôm nay có 2 bàn
mời bia em với Thùy, 1 bàn là 2 bác già rồi, có 1 bác e ấn tượng lắm, bác đấy
nhìn thấy e và Thùy có vẻ buồn (Hình như là nghĩ đến con gái bác), em đã đứng
dậy mời bác đấy! Bác có nói là "mày được đấy! Chạm li thấp hơn bác, vì
mày ít tuổi". Trong cái buồn cũng có cái vui, người ta tìm đến bia,
rượu vì nhiều lí do: Vui cũng có, buồn cũng có.... Hôm nay e đi vì cả 2 lí
do.Vui vì có một người đồng cảm cùng em mấy ngày hôm nay, đó là người chồng
trên Facebook của em... biết em buồn nên đi đâu cũng rủ em theo cùng. Vì thế mà
em cũng nguôi ngoai bớt. Hôm nay sau trận bia em còn 1 "tăng" đi uống....
sinh tố chanh tươi cùng "chồng" em nữa. Nói oai là tăng vậy thôi chứ
cũng chỉ vào quán cafe ngồi nghe người ta hát, mình cũng "xí xớn" hát
1 bài. "...Mình chia tay em nhé!" lại câu rap vang lên trong bài em
đang hát... trầm tư, suy nghĩ... có lẽ có lẽ em sẽ phải quen dần với nó. Cô
đơn, lạnh lẽo.... cảm giác đó luôn trực chờ trong em thì phải.
Thỉnh thoảng em có
suy nghĩ "Có bao giờ mình sẽ không chịu đựng được nữa không? Có bao giờ
mình sẽ làm liều không?" Bao nhiêu suy nghĩ cứ dồn dập nơi em, một đứa con
gái yếu ớt mà cứ phải trốn tránh sự thật đó... Nhưng mọi suy nghĩ đó sẽ tan
biến khi nghĩ đến gia đình thật giản dị của em. Một người mẹ đảm đang, một
người cha cục cằn nhưng vẫn nghĩ cho con gái rất nhiều! Một người chị gái thật tuyệt
vời! Tuy gia đình mình không được bằng 1 phần nhỏ của gia đình anh, nhưng em
vẫn đang bằng lòng với những gì mình đang có, e không cầu toàn, em không ước
những thứ mà em biết sẽ không bao giờ thuộc về mình, em biết mình là ai và
những gì mình có thể nhận được nó là những gì..... Còn a, một con người giỏi
giang, ngoan ngoãn, không ai bằng (như những gì chị gái em nói) thì đâu cần một
người con gái như em... Cũng đúng thôi, anh nói con tim a đóng băng, không phải
đâu, chính vì anh không thật lòng như những gì anh nói, chính từ khi anh bắt
đầu biết mọi chuyện... Anh khinh em ngay khi anh biết điều đó. em hiểu chứ, sao
không? Em rất nhạy cảm trong vấn đề này. Mọi chuyện thật đơn giản!...
Cảm ơn cuộc sống,
cảm ơn anh, cảm ơn chồng Ốc.... cho em hiểu thế nào là yêu.... em hi vọng đây
không phải là bào blog cuối cùng của em....
ZME.
Nhiều khi lòng muốn nói....
Nhiều ngày e suy nghĩ, nếu anh không đến bên em, không
nói những lời mật ngọt thì giờ đây em đã không phải sống giả dối như thế này.
Một con người ghê tởm, sống để che dấu những thứ đang hụt hẫng bên trong con
người mình, che dấu những cái mình đang phải suy nghĩ từng giờ, từng phút, từng
giây... Lúc nào cũng phải tỏ ra mình là người mạnh mẽ, mình là người bất cần,
không phải suy nghĩ chuyện gì, lúc nào cũng rất vui vẻ... A cũng cảm nhận được điều
đó rồi! e đã thành công đúng không?
Hôm nay đã không nhận được tin nhắn nào của a, tất cả
đã nói thay a rồi! Bây giờ em không còn gì để hối tiếc nữa.
Những tháng ngày ảo mộng đã qua đi, giờ em lại quay
trở về với hiện tại- một cuộc sống bình lặng- không có anh... Ngáy chủ nhật vui
vẻ đó, có lẽ e sẽ không bao giờ quên, nó như một giấc mơ vậy, chợt đến rồi chợt
đi, như một cơn gió... như anh- đến và đi qua cuộc đời em một cách nhanh chóng.
Hôm nay, cái stt đó là để xem phản ứng của anh ra
sao... hình như anh có vẻ vui vì thấy em đi chơi cùng một người khác, như đã
quên anh thật sự... nhưng anh đâu biết trong lòng em đau thế nào....Hụt hẫng,
trống trải, sao cái cảm giác đó cứ ám ảnh lấy em mãi không thôi, em tự hỏi
"Tại sao anh lại có ảnh hưởng lớn đối với em như vậy? Mà không phải người
khác? Đến khi nào em mới quên được anh?" Những người trước em không bị sốc
như vậy, có lẽ em đã đặt niềm tin quá lớn vào anh, có lẽ anh đã mang niềm tin
đó đến cho em chạm vào rồi bất chợt lấy đi không chút đắn đo,... Một chút thôi,
chỉ một chút nữa thôi được không a? Một chút nữa để em chạm vào được lâu hơn,
một chút nữa để em còn cảm nhận được anh đã từng nói yêu em, đã nói sẽ có ngày
chúng ta gần nhau hơn, chỉ một chút nữa thôi... mà sao khó đến vậy? Em nhớ anh,
nhớ cái điệu cười đầy hạnh phúc đo, nhưng biết đâu đó mọi thứ chỉ là giả tạo
giành cho em- một con bé ngốc nghếch không ai bằng.
Một ngày đầy suy nghĩ
đã qua rồi! Chúc anh những điều tốt đẹp nhất!
zme.
Thì ra anh yêu em... Chỉ có thể là anh 2 thôi.....
Xin lỗi 2 thật nhiều.... Thì ra người 2 yêu là em...!
Em vẫn nhớ 2 ạ! Vẫn nhớ khi mới quen 2,...lúc đó, em
chỉ là cô bé học lớp 6 lí lắc, ngỗ nghịch... Còn 2 là tổng phụ trách đội.... Em
vốn thích trò chuyện với người lớn nên mỗi lần tập trung tập huấn... em lại
quấn lấy 2 mà trò chuyện...Khi ấy em còn gọi 2 là chú...
Rồi 3 năm sau đó, em được kết nạp đoàn, 2 lại là
phó bí thư đoàn xã.....Như duyên nợ gắn chặt a e mình vậy... Em vốn thích mấy
trò giao lưu và sinh hoạt đoàn nên bao giờ cũng lon ton chạy theo 2..hết chương
trình này đến chương trình khác, hết đi tình nguyện huyện này đến tỉnh nọ...Cứ
như vậy em bên 2....
Có nhìu người ngỡ rằng em là em ruột của 2, cũng có
nhiều người cho rằng em là " người yêu" của 2. Những lúc đó em chỉ
phì cười...
Em thương 2, yêu mến 2 nhất, tôn kính 2 nữa...Với em,
ngày đó và bây giờ 2 luôn là người anh trai em yêu thương nhất...đúng vs lời
hứa..Sẽ ko có ai thay thế đc 2...
Bên 2 từ đó đến nay mà đã gần 10 năm rồi.... 10 năm là
gần nữa chặng đường em đã đi qua..... Có lẽ 2 là người bạn thâm niên nhất của
em rồi 2 nhỉ?? Người luôn bên em lúc em vui, lúc em u sầu..Chỉ có 2
thôi...người có thể ngồi hàng giờ bên em chỉ để cho em mượn bờ vai mà tựa
vào.... thương 2 lắm... Nhớ có khi ...chỉ vì em khóc mà 2 chạy hơn 30 cây số về
để tặng quà cho em...
.......... Hôm qua, nhận được tin 2 phát thiệp
hồng.....
Em vui mừng cho 2, em hạnh phúc cho 2...Cuối cùng 2
cũng đưa nàng về dinh...2 đã 31 tuổi rồi chứ có còn nhỏ nữa đâu... Nhưng niềm
vui nào đâu trọn vẹn...Em bàng hoàng trong im lặng...
Sao 2 bảo 2 đợi em lớn mà giờ 2 cưới zk? tôi trêu 2
Anh đã đợi em rồi đấy thôi, đợi đến lúc anh không thể
đợi nữa.... .
Tôi lúng túng nhưng vẫn cho rằng 2 đang đùa với tôi...
2 chứng minh cho em thấy đi ....
Em nhớ khi sắp tới sinh nhật 18 của em 2 nói gì ko?
Tôi nũng nịu: Em hok nhớ, 2 nói gì nào?
2 từng bảo, còn 2 ngày nữa thôi là em làm vợ 2 được
rồi... Tôi im lặng, .....
Nhưng rồi 2 vẫn đợi em...
Em quyết định vào Sài Gòn đi học, 2 buồn nhưng 2 không
khuyên em từ bỏ.... Rồi đột ngột em về, 2 mừng lắm... Nhưng em lại bảo rằng: Em
về Đà Nẵng là vì mẹ và người ấy 2 à!
Em bảo rằng em đã chia tay cậu ấy rồi 2 ạ, thì ra ngta
chẳng hợp với em. Rồi em còn cười mà bảo rằng: Chắc chỉ có 2 là hợp với em
thôi, được rồi, lớn thêm tí nữa em sẽ cưới 2 làm chồng cho khỏe, khỏi đi tìm...
Đó với 2 từng là niềm hi vọng...
Nhưng rồi em lại nhắn tin cho 2 : cách cửa này đóng
lại, cách cửa khác sẽ mở ra, em lại tìm đc đức lang quân như ý rồi.... cứ như
vậy, em bắt anh đợi đến bao giờ hả bé?
Tôi cầm điện thoại trên tay ko vững nữa, nó rơi bịch
dưới đất mới khiến tôi chợt tỉnh. Nhặt điện thoại lên và ấp úng...
2...2 đùa hoài, khuya rồi, 2 ngủ đi...
Em có biết là hôm ấy, hôm 2 dẫn em đi biển không? 2 đã
muốn ôm lấy em thật chặt, 2 muốn siết lấy em để em ko rời xa anh nữa, muốn cho
em biết 2 yêu em... Nhưng em quá vô tư nên 2 không thể thực hiện ý đồ đen tối
đó với em được. Làm sao 2 có thể chứ... Giọng anh đứt đoạn.
Tôi vội ngắt máy, tháo bin... tôi không muốn nghe anh
nói nữa...Thì ra chính tôi.. chính tôi đã làm tổn thương người anh mà tôi yêu
mến nhất sâu sắc như vậy mà tôi nào đâu biết.... Tôi quá vô tư,Nhưng đôi lúc sự
vô tư đó lại trở thành vô tâm....Xin lỗi 2
0h00 bật nguồn đt.
Tin nhắn của anh : Anh xin lỗi.
Tôi khóc... khóc vì trách bản thân mình đã vô tình làm
cho anh đau khổ như vậy...
Trả lời tn của anh: Bé iu thương anh, Và bé mong anh
hạnh phúc... Anh mãi mãi là số 1 trong trái tim của bé...... Mãi mãi..... Không
có ai thay thế được... nhưng.... Chỉ có thể là anh 2 thôi .....
"Chỉ có thể là
anh 2 thôi"
zme.
TÌM ĐÂU MộT MÁI ấM!
Kì
thì đại học vừa trôi qua được một ngày, mới đây thôi mà nhanh thật, đang loay
hoay với công việc thì nó nhận được tin nhắn "Hai ơi! em làm bài thi không
được, hai môn rồi mà tầm 9 điểm em rớt chắc rồi Hai ơi, em hối hận vì chọn
ngành cao điểm quá, em không có tinh thần thi môn ngày mai"...Nó bàng
hoàng nhận ra rằng số điện thoại ấy của em nó, nó vô tâm thế sao, ngày thi đại
học của em mà nó không lời han hỏi, hay vì nó tin rằng em mình sẽ tự tin vượt
qua, nó giật mình vì dòng tin của em vì nó luôn tin rằng em nó học giỏi và sẽ
vượt qua được, nhưng bây giờ nó bắt đầu sợ, bắt đầu run, em mình một thân một
mình trên Thành Phố, rồi nó sẽ ra sao, tinh thần như thế làm sao thi được, có
ai cứu nó lo cho em nó, an ủi hộ nó không, câu trả lời là không, chỉ mỗi nó
nhắn tin an ủi em mình, cố gắng trấn an nó vượt qua kì thi này "cố gắng
lên em, thi môn cuối xem sao đã, rồi sẽ tính, cố gắng hết sức để đạt điểm sàn,
nhưng đừng quá quan trọng, hãy thi hết sức mình là được"...và cứ thế hai
anh em nhắn tin cho nhau...nó nhận ra rằng nó thương em nó biết mấy, từ bao lâu
hai anh em đã ít nói chuyện với nhau, vì xa nhau quá hai vì cả hai mang một nỗi
buồn trầm tư của gia đình...
Ngày
xưa ấy, nó cũng có một gia đình có cha có mẹ và cả một đứa em gái, nhưng nó không
biết quý trọng, vì cuộc sống quá khó khăn cha mẹ cứ tấp nập với công việc mà
lãng quên hai anh em nó, tự học, tự làm, vấp ngã tự đứng lên không ai động
viên, nhưng hai anh em nó học rất giỏi, một gia đình không hề có tiếng cười đầm
ấm, cha thì cứ nhậu về lại la mắng trách mắng gia đình vì có lẽ cuộc sống này
chật vật mà cha nó đổi tính, em gái không nghe lời anh trai vì người anh có làm
được gì cho em mình nể phục đâu, cha mẹ gây nhau, cãi nhau...hạnh phúc đâu? nó
tìm hoài, tìm mãi và chắc rằng em nó cũng nghĩ vậy, một lần bực tức quá nó đang
học bài mà cha nó cứ la nhằn hoài, nó cự lại, nó đòi dọn lên ngoại ở...nó thốt
lên rằng cái nhà này chẳng khác nào một địa ngục trần gian...nó vừa khóc vừa la
hét, mẹ nó chỉ biết ôm chầm lấy nó và hai mẹ con đều khóc, ai biết được nỗi đau
tâm hồn của nó đã quá lớn...
Và
rồi thời gian thấm thoát trôi qua, nó trưởng thành nó học 12, ngay ngày nó thi
tốt nghiệp thì cha nó mất, ngay ngày định mệnh tự quyết cho số phận, tại sao
lại cướp mất đi một tình thân đã không trọn vẹn của nó, nó bắt đầu biết thương
cha nó thì đã quá muộn...nó bước như người không hồn về nhà trước chiếc quan
tài cha mình, mẹ và em thì đang nấc nghẹn ngào...nó không còn cảm giác, cảm
xúc, bây giờ mới thật sự là địa ngục...nó bàng hoàng sững sờ...nỗi đau chưa
nguôi ngoài mẹ nó lại rời quê tha hương cầu thực, em gái phải về sống với
ngoại, nó thi đậu đại học và khăn gối lên đường tìm hướng đi cho mình...thế là
tan rã một gia đình, mỗi người một nơi, cha thì nơi cõi âm ti, mẹ phương xa bạc
ngàn, còn em gái âm thầm lặng lẽ nơi quê nhà, còn nó với đôi cánh mỏng manh, ấp
ủ bao hoài bão mà lên đường...
Ngày
hôm nay, chính em gái nó trải qua ngưỡng cửa quan trọng mà nó đã từng đi qua,
nó thấu hiểu được nhưng chẳng giúp gì được cho em ngoài lời động viên an ủi, nó
ước gì có thể bỏ hết mọi việc để đến với em nó đưa em nó đi thi, nhưng nó không
thể...nó chợt nhớ về gia đình, về cha, về mẹ, về em gái...nhìn về phương trời
xa xăm nơi quê nhà đó, nó nghẹn ngào, chua chát phận đời...nó tự trách nó ân
hận, nó nhớ cái gia đình mà nó cho là địa ngục, địa ngục nhưng nó còn được cha,
được mẹ và em gái, địa ngục nhưng nó biết mình còn người thân, nó biết rằng nó
vẫn còn tồn tại với mọi người, nó nào ngờ những ngày tháng địa ngục ấy lại là
những tháng ngày hạnh phúc nhất mà nó có được, là tình cảm người thân thật sự, nó
thèm nghe lời trách mắng của mẹ, cây roi của cha, nó muốn nghe tiếng em gái trả
lời đanh đảnh bên tay...còn lại gì sau tất cả...nó nhận ra gia đình là nơi quan
trọng là bến đỗ của nó, nó mong rằng thời gian sẽ quay lại...
Tất
cả mọi thứ đã đi ngang đời nó, trôi qua không hề ngoảnh lại nhìn, giờ thì nó
biết thế nào là gia đình, nếu có một điều ước xin hãy cho nó được sống lại
trong chính ngôi nhà mà nó tự gọi là địa ngục, nó bằng lòng chấp nhận, hi sinh
tất cả để có được điều đó...nếu bảo cho nó sống lại trong ngôi nhà đó một ngày
thôi rồi sẽ cướp đi sinh mạng nó thì nó vẫn bằng lòng đánh đổi...Hỡi những ai
còn có gia đình xin đừng ngoảnh mặt...hãy nhớ rằng ta còn có cha, có mẹ, có anh
chị em, những người thân ruột rà...và còn đó một mái ấm vô cùng đơn sơ.
zme.
THƯ TỪ PHƯƠNG XA
Gửi cha, người con kính mến
Thưa mẹ, người con yêu thương
Một ngày tháng bảy!
Mùa này, khi những nắm đất của quê hương đang đắm mình
trong từng giọt mưa nghiêng ngả, khi những tán lá đang xào xạc buổi ban trưa vì
làn gió rùng mình, con lặng lẽ ru mình vào lời đồng dao nghêu ngao hát của nhóc
Ty:
"Ai bảo chăn trâu là khổ
Chăn trâu sướng lắm chứ
Ngồi mình trâu, phất ngọn cờ lau
Và miệng hát nghêu ngao"
Ty đã lên tám rồi mẹ ơi, cái làm da rám nắng con thừa hưởng của cha giờ đã truyền
lại cho nó như khuôn đúc. Bất giác tiếng võng trưa hè mẹ ru khúc ầu ơ hiện lên
trong tâm trí con, rõ mồn một:
Ầu ơ….ví dầu cầu ván đóng đinh. Cầu tre lắc lẽo ơ….gập
nghềnh khó đi. Ơ….khó đi mẹ dắt con đi,con đi trường học ơ….con đi trường học,
mẹ đi trường đời. ầu ơ…chiều chiều vịt lội, cò bay, ông voi bẻ mía chạy ngang vô
rừng. vô rừng bứt một sợi mây, đem về thắt gióng cho nàng đi buôn,ơ….đi buôn,
đi bán không lỗ thì lời, đi ra cho biết mặt trời, mặt trăng. Ơ ầu ơ….chim đa đa
đậu nhánh cây đa, chồng gần không lấy để lấy chồng xa. Ơ…mai sau cha yếu… ơ…mẹ
già, chén cơm đôi đũa, bộ kỹ trà ai dâng...
Những giấc ngủ đưa con trưởng thành, mênh mang tình thương của mẹ mỗi đêm trằn
trọc vì tiếng ho, vì lúc con gào khóc. Mẹ
đừng cười con nhé, vì dù đã gân 40 cái xuân rồi nhưng con nào quên được vòng
tay âm áp ấy. Dạo này con hay mơ, con thấy ba, thấy mẹ mỉm cười với con...Chợt
nhận ra đó chỉ là ảo ảnh làm đôi khóe cay nồng sau giấc ngủ mê. Ba mẹ đã xa con
lâu rồi...
Chiến tranh, dù là
chính nghĩa hay phi nghĩa đều để lại những vết thương hằn sâu trong mỗi con
người. Khi còn là một đứa trẻ, con không thể nào quên ngày ba trở về vết đạn
trên ngực. Máu hòa tan vào vết bùn trên áo, hay hòa vào nước mắt của mẹ và con?
Đã có lúc con ghét ba, vì lí tưởng gì đó mà bỏ rơi mẹ và con trong căn nhà lạnh
lẽo. Và đến tận khi con bắt đầu làm cha, con mới hiểu, chắc có lẽ ba cũng đã
từng rất yêu gia đình, nhưng vì đất nước phải ra đi...Từ ngày con sinh ra cho
đến lúc ba vĩnh biệt tất cả, thậm chí con chưa từng nói một lời yêu ba. Để tất
cả chìm vào một nỗi nhớ da diết khi nhắc lại quá khứ. Con nhớ cánh diều thả
cùng cha trên đồng, nhớ cây cần câu ba làm cho con mỗi lúc cha về phép, con nhớ...
Mẹ à, gia đình
mình tuy không giàu có, không đầy ắp tiếng cười, nhưng với con, tình thương đến
từ những ánh mắt và đến từ những điều mà mẹ đã làm vì con. Mẹ có còn nhớ những
khi con thổi sáo vi vu trên cánh đồng nhà mình chứ, ôi con thổi thât tệ nhưng
mẹ vẫn mỉm cười và rằng: "con mẹ sao giỏi thế". Rồi mấy lúc đến
trường trên đôi chất đất gày gò, con bắt gặp từng giọt long lanh trên đôi mắt
mẹ yêu, nhưng là một đứa trẻ, con chỉ ngây ngô hỏi:
Sao mẹ lại khóc?
Bụi vào mắt mẹ đấy
con ạ - Mẹ mỉm cười đáp lời.
Đôi tay nhỏ bé lau
dòng nước mắt, con khẽ nói: Con thương mẹ lắm. Hai mẹ con nhìn nhau mỉm cười
thật lâu, năm ấy mùa đã lên xanh...
Rồi chiến tranh
cũng qua đi để lại bầu trời thanh bình cho mảnh đất quê hương hình chữ S, con
bước vào đời và xa quê tìm kiếm chút công danh. Ngày chia tay, con chỉ cầm tay
mẹ mà nói rằng: mẹ giữ gìn sức khỏe...Dòng đời biền biệt trôi, vô tình con gặp
được cô gái cùng con kết tóc se duyên, rồi vợ chồng con bàn nhau ra nước ngoài
lập nghiệp. Hai bàn tay trắng, con tích cóp trăm bề, không từ bỏ bất cứ cơ hội
nào để kiếm cách sinh nhai. Giờ đây, vì gia đình nhỏ, con quên hẵng đi gia đình
lớn nơi mình từng lớn lên...
Bỗng một ngày khi
bé Ty bập bẹ biết nói, con phát cuồng vì đã quên bẫng đi người mẹ già nơi quê
hương, tìm vội tất cả thông tin, con lên đường trở về với quê hương...Căn nhà
ấy vẫn còn đây, rặng tre sau nhà vẫn hiên ngang vươn mình, thế nhưng bóng người
mẹ của con giờ nơi đâu? Hụt hẫng! Con gào lên tiếng gọi mẹ ơi khi tìm gặp nấm
mồ giờ đã xanh cỏ, mẹ đi rồi ư? Tự trách mình sao bất hiếu, sao không chăm lo
được cho mẹ khi ba đã đi rồi, nắm lấy mảnh đất quê hương, con góp nhặt đem về
nơi xứ người, mẹ ơi hãy ở lại với con nơi đây...
Gia đình đã nuôi
con trưởng thành, dạy con biết bao lẽ sống, cách làm người rồi con lại quên mất
nó đi như một kẻ mất trí. Biết bao dằn vặt trong tâm tư, mẹ ở chín suối có tha
thứ cho con không? Giờ đây con chỉ có thể gặp lại mẹ trong giấc mơ, trong những
hồi ức vô định về ngày tháng, gặp ba trong trí nhớ về một thời thơ âu. Con chỉ
còn biết cách chăm lo cho gia đình nhỏ này thật tốt, nuôi dưỡng cháu nội của ba
mẹ nên người, kể vể ông bà cho nó nghe trong niềm kiêu hãnh nhất. Nơi ấy, ba mẹ
hãy yên lòng vì con.
Lá thư không địa
chỉ, lá thư không người xem, lá thư này con sẽ thả trôi vào lòng đại dương mênh
mông ấy, như chút tình cảm nhỏ bé của con trôi vào lòng gia đình mênh mông biển
khơi. Ba, mẹ, kiếp sao nếu có làm người, con xin được làm con của cha mẹ một
lần nữa. Ba mẹ có đồng ý với con không...?
Con của mẹ
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)