Tự sự về một thời tuổi trẻ của 2 người hàng xóm!
Anh ấy là Hồ Xuân An. Hơn 19 năm xa cách
anh sang Nga sinh sống, còn tôi được định cư ở Cộng hòa Czech.
Gặp lại nhau khi trạc tuổi ngũ tuần, chúng tôi trầm ngâm bên chén rượu sóng sánh, cùng nhau ôn lại những kỷ niệm của thời ấu thơ.
Năm 1978 khi tôi mới gần 12 tuổi, anh ấy đã lớn hơn tôi 3 tuổi. Nhà chúng tôi ở cạnh nhau trong xóm đạo Bảo nham, cùng chơi thân từ bé. Hai chúng tôi hứa với nhau lúc nào có tiền sẽ bỏ nhà đi bụi đời vào Sài gòn cho biết...
Chiều hôm đó như bao ngày bình thường khác, tôi lấy gạo nấu cơm thì gạo cạn kiệt. Xoay nghiêng để vét những hạt gạo cuối cùng, thấy kỳ lạ khi vùng đất phía dưới chum khác hẳn với nền nhà. Tôi tò mò đưa tay cào đám đất thì đụng vào một gói nilon...Chao ôi! Bố mẹ tôi gói một cục tiền dấu trong đó, tôi vội vàng cất lại chỗ cũ và báo tin cho An biết là đã có thể thực hiện kế hoạch được rồi. Hai chúng tôi chụm đầu bàn cách bỏ nhà ra đi như thế nào, chúng tôi ngoắc tay nhau quyết định đêm mai sẽ lên đường...
Đêm hè nóng rực, tôi lận lưng 1/3 cục tiền trộm của bố mẹ vào cạp quần, chui vào bụi rậm lấy cái cặp học sinh trong đó có hai bộ quần áo và tập sách " Những người khốn khổ" của nhà văn hào Pháp Victor Huygo rồi chạy tới nơi hẹn với An. Cậu ta đã chờ sẵn tôi ở đó với vẻ lúng túng. Tôi gặng hỏi mãi thì cậu ấp úng là đã suy nghĩ kỹ và không thể đi cùng tôi được, vì ở nhà chỉ có mẹ già cùng hai đứa em nhỏ. Tôi thấy đất dưới chân mình như chao đảo quay cuồng ...Tôi không ngờ An thay đổi nhanh đến vậy! Bây giờ nghĩ lại thấy quyết định của An là chính xác, nhưng lúc đó tôi giận vô cùng! An nắm chặt tay tôi dưới ánh trăng mờ ảo, tôi mím môi cố ngăn dòng nước mắt tuôn trào, lầm lũi bước đi trong đêm trên con đường QL7 tới ngã ba Diễn châu, rồi từ đó mới đón xe vào thành phố Vinh để đi Sài gòn được.
Lần đầu đi ô tô, lần đầu vào thành phố Vinh, tôi choáng ngợp không hình dung nổi đâu là đâu nữa...Tôi tìm đường tới ga tàu và nhanh chóng leo lên một chuyến tàu hàng đi Đà Nẵng, vì tôi sợ bố tôi sẽ tìm và bắt về nhà khi An nói cho ông biết là tôi đang ở đâu...
Bên chén rượu sóng sánh tôi cùng An vẫn ngồi trâm ngâm. Chúng tôi mới là những đứa trẻ ngỗ nghịch nhất trong làng, vậy mà giờ đây tóc đã bạc, mắt đã mờ...
Năm 1978 khi tôi mới gần 12 tuổi, anh ấy đã lớn hơn tôi 3 tuổi. Nhà chúng tôi ở cạnh nhau trong xóm đạo Bảo nham, cùng chơi thân từ bé. Hai chúng tôi hứa với nhau lúc nào có tiền sẽ bỏ nhà đi bụi đời vào Sài gòn cho biết...
Chiều hôm đó như bao ngày bình thường khác, tôi lấy gạo nấu cơm thì gạo cạn kiệt. Xoay nghiêng để vét những hạt gạo cuối cùng, thấy kỳ lạ khi vùng đất phía dưới chum khác hẳn với nền nhà. Tôi tò mò đưa tay cào đám đất thì đụng vào một gói nilon...Chao ôi! Bố mẹ tôi gói một cục tiền dấu trong đó, tôi vội vàng cất lại chỗ cũ và báo tin cho An biết là đã có thể thực hiện kế hoạch được rồi. Hai chúng tôi chụm đầu bàn cách bỏ nhà ra đi như thế nào, chúng tôi ngoắc tay nhau quyết định đêm mai sẽ lên đường...
Đêm hè nóng rực, tôi lận lưng 1/3 cục tiền trộm của bố mẹ vào cạp quần, chui vào bụi rậm lấy cái cặp học sinh trong đó có hai bộ quần áo và tập sách " Những người khốn khổ" của nhà văn hào Pháp Victor Huygo rồi chạy tới nơi hẹn với An. Cậu ta đã chờ sẵn tôi ở đó với vẻ lúng túng. Tôi gặng hỏi mãi thì cậu ấp úng là đã suy nghĩ kỹ và không thể đi cùng tôi được, vì ở nhà chỉ có mẹ già cùng hai đứa em nhỏ. Tôi thấy đất dưới chân mình như chao đảo quay cuồng ...Tôi không ngờ An thay đổi nhanh đến vậy! Bây giờ nghĩ lại thấy quyết định của An là chính xác, nhưng lúc đó tôi giận vô cùng! An nắm chặt tay tôi dưới ánh trăng mờ ảo, tôi mím môi cố ngăn dòng nước mắt tuôn trào, lầm lũi bước đi trong đêm trên con đường QL7 tới ngã ba Diễn châu, rồi từ đó mới đón xe vào thành phố Vinh để đi Sài gòn được.
Lần đầu đi ô tô, lần đầu vào thành phố Vinh, tôi choáng ngợp không hình dung nổi đâu là đâu nữa...Tôi tìm đường tới ga tàu và nhanh chóng leo lên một chuyến tàu hàng đi Đà Nẵng, vì tôi sợ bố tôi sẽ tìm và bắt về nhà khi An nói cho ông biết là tôi đang ở đâu...
Bên chén rượu sóng sánh tôi cùng An vẫn ngồi trâm ngâm. Chúng tôi mới là những đứa trẻ ngỗ nghịch nhất trong làng, vậy mà giờ đây tóc đã bạc, mắt đã mờ...
TRỊNH XUÂN GIÁO
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét