Em thân mến!
Tôi biết giờ này chắc em cũng như
tôi, cũng thao thức, cũng nhớ nhung, cũng hoài niệm những gì đã diễn ra trong kỳ
sa mạc vừa rồi. Tuy tôi khác em về môi
trường Giáo Xứ, khác em về độ tuổi, khác em về lập trường, nhưng chúng ta cùng
chung đích đến là được phục vụ các em thiếu nhi. Mà có lẽ chính vì vậy cuộc hội
ngộ tình cờ này đã thấm đượm tình anh cả của chúng ta, chính là Đức Ki-tô.
Tôi đến với em trong một buổi sáng
muộn, khi em đang chuẩn bị cọc dựng trại cho chúng tôi. Phần còn lại của tôi chỉ
là thiết kế cổng trại, còn thi công lại để em ghánh. Mang tiếng là người anh
nhưng tôi cảm thấy áy náy với em. Tôi biết em thấm mệt, nhưng lòng nhiệt thành
vẫn thôi thúc em làm việc, làm việc không ngơi nghỉ. Buổi chuẩn bị cho kỳ sa mạc
kết thúc, tôi chào em ra về, giao lại nguyên cả một chiến trường như thế. Em lại
phải canh giữ.
Trong tôi bây giờ chẳng có gì ấn tượng
bằng khoảng thời gian được đứng trạm để “huấn luyện” cho em trong buổi trò chơi
lớn, đó là buổi sáng tinh mơ ngày 31/07/2014. Nói thật, chúng tôi phải dậy từ
lúc 2h30’ sáng, khi em còn say giấc ngủ trong lều. Trên đường di chuyển đến trạm
của mình, tôi không ngừng nghĩ đến các trò chơi để thử thách em. Có lúc tôi còn
tưởng tưởng và cười thầm một mình nữa. Tôi tự thấy hạnh phúc biết bao khi được
đồng hành và đưa ra thử thách cho các em. Đợi…chờ! Mãi tới gần 8h mới thấy đội
đầu tiên tìm được trạm của tôi. Em có biết cảm giác của tôi lúc đó không? Lòng
tôi như trẩy hội, tim bắt đầu trượt nhịp và gõ trống liên hồi.
Đánh…đánh…đánh mạnh nữa cho ta! |
Biết bao nhiêu trò chơi, thử thách:
Nào là bắt kiến, nào là vả vào mặt, nào là đòn vọt, nào là tẩm bùn, tẩm mắm
tôm,.v.v. Trong cảnh trời oi bức của tháng 7 miền Trung này, em có thể vượt qua
hoặc không vượt qua thử thách đó. Nhưng quả thực, những trò chơi mà tôi bày ra
là những trải nghiệm đến thú vị, tuy bề ngoài có vẻ ghê gớm, rùng rợn. Cũng có
lúc em vượt qua với những cung bậc cảm xúc đến khó tả. Tôi biết! Bởi lẽ trên
khuôn mặt nóng rát kia đôi khi xuất hiện những dòng nước mắt lăn dài, nhưng lắm
lúc cũng không thiếu những nụ cười sảng khoái. Tuy nhiên, cũng có những em đã
ngã xuống, phải chuyền dịch ở nhà thương của các Xơ. Tất cả tạo nên một khung cảnh
thấm đượm tinh thần “SA MẠC HUẤN LUYỆN”.
Một mùa hè thật ý nghĩa phải không
em? Thời gian không cho phép để tôi có thể cùng em tỉ tê tâm sự. Tuy tôi biết,
trong tôi và cả trong em nữa còn nhiều điều muốn nói lắm! Nhưng tôi đâu thể kể
ra hết được những điều đó, hãy để nó được chôn sâu trong tâm trí của chúng ta.
Để có thể một giây phút nào đó nó lại ùa về và âm ỉ mãi trong lòng mỗi người.
Hãy cười nhẹ và nhớ tới nhau mỗi lúc như thế em nhé!
Hẹn gặp lại em!
Anh của em, trạm trưởng Phê-rô.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét