Có một chiếc bình sành nọ, bị vỡ thành nhiều mảnh và các mảnh
ghép thất lạc mất nhau. Mỗi mảnh ghép luôn cố tìm lại với nhau. Thời gian trôi
qua, các mảnh ghép đã tìm thấy nhau, chúng sắp xếp để trở thành chiếc bình.
Nhưng khi chúng xếp vào vị trí thì vẫn còn thiếu một mảnh. Chiếc bình thiếu một
mảnh ghép cứ tìm hoài, nhưng vẫn không tìm thấy mảnh còn lại.
Cuộc đời là một cuộc lữ hành, sao tôi tìm hoài mà không bắt
gặp. Bụi sương cuộc đời làm đôi mắt tôi mờ đi, hay tâm hồn tôi không mở ra để
đón nhận. Phải chăng “ lòng tôi có bao lần khép cửa”, đóng trái tim tôi lại, để
rồi tôi không bắt gặp chính tôi. Trái tim đó đã có những phần bị tổn thương cần
được chữa lành. Là những vết chai lì không còn rung cảm trước đau khổ của anh
em, sợ hãi do thiếu niềm tin, bị bóp nghẹt bởi giông tố cuộc đời.
Nếu mảnh vỡ đó là tôi, cộng đoàn tôi là chiếc bình sành đẹp.Các
mảnh ghép được gắn kết với nhau bằng một thứ chất keo, để tạo thành chiếc bình.
Chất keo đó là ơn Chúa Thánh Thần, là ân sủng của Đấng Phục Sinh. Ngài dung để
kết dính lại với nhau, chính qua Giê-su mà chúng tôi có một ý nghĩa. Mỗi mảnh
ghép xấu xí, Ngài dùng để nặn lên chiếc bình theo ý Ngài muốn. Ngài là người thợ
gốm hoàn hảo, sáng tạo tôi theo ý muốn của Ngài. Nhưng hình ảnh mảnh vỡ không
được tìm thấy, bởi nó đã đi quá xa. Là hình ảnh tôi muốn đi xa khỏi cộng đoàn của
tôi, đi ra ngoài nếp sống. Tôi sống trong cộng đoàn mà tâm hồn vẫn ở ngoài kia.
Tôi mải loay hoay với mảnh vỡ của mình, để rồi chỉ thấy những nét xù xì, xấu
xí là những kiêu ngạo, tổn thương. Sao tôi không sống yêu thương một tí, khoa học
một tí, để cuộc đời trở nên đẹp hơn, để nó có ý nghĩa hơn.
“Ai yêu mến nhiều thì được tha thứ nhiều”, trái tim được chữa
lành bởi tình yêu. Với những viên đá, những viên sỏi xấu xí, sần sù Giê-su đã dùng nó để xây dựng nên Hội thánh vững
chắc của Ngài. Đó là một công trình hết sức kỳ diệu. Có lẽ Ngài cũng mời gọi
tôi dùng viên đá, mảnh vỡ của mình cùng cộng tác với Ngài. Tôi có thể dùng nó để
ném tổn thương người khác, hay tôi sẽ là viên đá sống động lấp đi những chỗ trống
cần thiết cho cuộc đời, là mảnh vỡ hoàn hảo trong tay người thợ gốm?
Là người ứng sinh,
nghĩa là tôi là một ki tô hữu mang
Giê-su trong mình. Mang Giê-su trong mình nghĩa là có tình yêu. Mẹ
Tê-rê-sa đã nói: Tình yêu là lực sáng duy nhất và độc nhất. Hãy rải tình yêu khắp
nơi con tới: trước tiên và trước mọi điều là trong chính ngôi nhà của các con,
người láng giềng của con. Đừng để một người nào tới với con mà không được hạnh
phúc hơn và khá hơn khi người đó ại ra đi. Hãy là biểu tượng sống động của lòng
tốt của Thượng đế: Lòng tốt nơi khuôn mặt của con, lòng tốt nơi cái nhìn của
con, lòng tốt nơi nụ cười của con, lòng tốt nơi sự đón tiếp ân cần của con.
Một tâm hồn như thế là tâm hồn được tái tạo bởi tình yêu. Đó
là điều cần thiết của một trái tim thiện chí.
Hãy chấm những nốt thật đẹp trên trang giấy cuộc đời. Xin Giê-su cho con can đảm và quảng đại với
chính mình, để:
“ Là thủy thủ trên biển cuộc đời
Hãy sống thật với bản thân
Và dù biển có thế nào đi nữa
Bạn vẫn là chủ chiếc tàu của mình”
TN.